Chương 4: Thảm họa nấu ăn (1)

Không lâu sau, Đường Khâu đã bưng một chiếc khay đến, bên trong đặt một bát cháo có điểm màu xanh và một bát nước canh màu đỏ sậm.

“Mời Linh thị đại nhân dùng.”

Chút đồ ăn như vậy, thật sự ít tới đáng thương, nhưng đối với người thương nặng mới khỏi thì ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hóa là chuyện bình thường, cho nên Đường Thiệu Ngôn cũng không có bất mãn gì, chỉ tò mò nhìn bát nước canh màu đỏ sậm kia, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là canh Bổ Huyết, là quản sự đại nhân mời đầu bếp của tiệm ăn đặc biệt nấu cho ngài, cho bốn loại dược liệu bổ khí huyết vào đấy! Bát cháo Linh Mễ này cũng lấy từ tiệm ăn, nấu đến hai canh giờ, bên trong còn cho thêm nước ép từ Hồi Xuân quả, đảm bảo ngài uống xong sẽ nhanh chóng bình phục.”

Cháo này ngoài việc hơi loãng ra thì trông vẫn coi như bình thường, nhưng bát canh kia, màu sắc lộ rõ vẻ quỷ dị, giống như mực nước giội vào máu loãng, trông hơi buồn nôn. Nhưng dù sao cũng là do đích thân Linh trù – người có thân phận rất cao trong thế giới này làm ra, có lẽ chỉ là bề ngoài xấu một chút, chứ thật ra mùi vị cũng không tệ?

Đường Thiệu Ngôn nghĩ như vậy, bèn bưng bát nước canh màu đỏ sậm kia lên uống một ngụm, sau đó biểu cảm bỗng trở nên vặn vẹo, lập tức phun thứ trong miệng ra ngoài.

“Ôi chao, Linh trù đại nhân sao vậy? Canh Bổ Huyết tốt như vậy, sao ngài lại nôn ra rồi?” Đường Khâu đau lòng nhìn vũng nước đọng trên mặt đất.

Đường Thiệu Ngôn chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, không nói nổi một lời nào, cũng không biết trong bát canh này được nêm gia vị gì, vừa đắng vừa chát còn xen lẫn vị chua kì lạ, quả thật là vương giả của thảm họa nấu ăn.

“Linh thị đại nhân, canh Bổ Huyết này là thuốc, mùi vị quả thật chẳng ra sao cả, nhưng hiệu quả bổ khí huyết là tốt nhất, dược liệu được dùng đều trên năm, bên trong tiệm ăn có giá trị đến bảy tám viên linh thạch hạ phẩm. Nếu không phải vì để ngài sớm ngày hồi phục đến tiệm ăn giúp đỡ, quản sự đại nhân cũng sẽ không đặc biệt chuẩn bị những thứ này cho ngài. Ngài vẫn nên nhịn một chút, uống hết canh Bổ Huyết đi, nếu không quản sự đại nhân trách tội xuống, tiểu nhân không chịu nổi trách nhiệm.” Đường Khâu ở bên cạnh tỏ vẻ đáng thương khuyên nhủ.

Đường Thiệu Ngôn cắn răng, bóp mũi, uống hết bát canh có mùi vị kỳ lạ này xuống, mặc dù sau khi uống xong, trong dạ dày cuồn cuộn kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không nôn ra. Mặc dù mùi vị của canh này chẳng ra gì, nhưng hiệu quả lại rất tốt, cậu chỉ cảm thấy thân thể ấm áp giống như ngâm mình trong nước nóng, tay chân vốn lạnh giá cũng trở nên ấm áp, cơ thể cũng dần dần có sức.

“Ngươi có biết canh Bổ Huyết này dùng nguyên liệu gì chế biến không?” Cậu rất tò mò, rốt cuộc là nguyên liệu kỳ lạ gì mới có thể khiến cho canh này vừa có hiệu quả thần kỳ, lại vừa có loại mùi vị mà một lời khó nói hết như thế này?

“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, tiểu nhân chỉ biết là thang dược tam phẩm, công hiệu vô cùng tốt, chỉ có Linh trù tam phẩm mới làm ra được, hẳn là dùng bốn loại dược liệu, về phần là dược liệu gì thì tiểu nhân cũng không rõ ràng.” Đường Khâu chỉ là một tên nô bộc của nhà họ Đường, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Đường, cho nên cũng coi như biết chút ít những chuyện thế này, nhưng thứ không biết lại càng nhiều hơn.

“Không sao, nếu ngài muốn biết, đợi tiến vào tiệm ăn rồi, chẳng phải có thể học tập đầu bếp đại nhân hay sao?” Chỉ có Linh thị và đầu bếp mới có thể tiến vào bếp sau của tiệm ăn, đầu bếp đại nhân không thể nào đích thân đi làm tất cả mọi chuyện, chẳng phải cần các Linh thị đại nhân trợ giúp hay sao? Đến lúc đó chỉ cần Linh thị đại nhân chú ý chút, chắc chắn có thể học được.

“Ngươi nói đúng.” Đường Thiệu Ngôn tán thành gật đầu.

Nhìn thấy sắc mặt vốn tái nhợt của Đường Thiệu Ngôn trong nháy mắt trở nên hồng hào, Đường Khâu vội đưa cháo Linh Mễ tới: “Linh thị đại nhân, mau uống bát cháo Linh Mễ này đi, nguội rồi sẽ không ngon.”

Trông bát cháo này như bát canh nhạt nhẽo, không khác gì cháo loãng bình thường, chỉ là bên trong có chút màu xanh, khiến cho người ta có cảm giác tươi mát. Xét thấy mùi vị của bát canh vừa rồi khiến người ta sợ hãi, Đường Thiệu Ngôn gần như không còn chút mong đợi gì với bát cháo Linh Mễ này, nhưng nghĩ cho sức khỏe, ôm theo suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ mà uống một ngụm cháo, kết quả bị mùi vị của cháo Linh Mễ này làm cho kinh ngạc.

Xem ra lời của Đường Khâu không giả, cháo này nấu đủ lâu, mỗi một hạt gạo đều vô cùng mềm, trong hương thơm ngát mang theo chút xíu vị ngọt, đặc biệt là thoạt nhìn cháo này rất loãng, nhưng thật ra khá là đậm đặc, ăn vào cực ngon.

Bát cháo này khiến cậu hiểu rõ lời cha từng nói ‘thanh như nước, nồng như nhựa’ là có ý gì.