Chương 3

Chương 3: Đếm tiền đến đứt rời ngón tay là điều khiến người ta vui vẻ nhất, y mở...

Edit: Hanna

Bởi vì giữa trưa đã ngủ một giấc, Thượng Thanh đến giờ vẫn còn chưa buồn ngủ. Y mở rèm cửa sổ ra, ánh trăng như dòng nước trải tung trên giường, lưu quang tuôn trào.

Thiếu niên với thân hình mảnh khảnh ngồi xếp bằng, tay bắt chỉ quyết nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng, tinh hoa mặt trăng người thường không thể nhìn thấy được vây quanh thiếu niên xoay chuyển vài vòng, sau đó giống như là hài tử tới nhà chơi, mãnh liệt bừng bừng chui vào trong cơ thể y.

Càng ngày càng nhiều tinh hoa mặt trăng tập hợp tới đây, cuối cùng ngưng tụ thành từng chùm từng chùm ánh sáng, tranh giành chen lấn đợi thiếu niên hấp thu.

Nếu như bị đám huyền thuật sư quanh năm suốt tháng không hấp thu nổi được mấy phần tinh hoa ánh trăng nhìn thấy, phỏng chừng sẽ cả kinh mở rộng tầm mắt. Tài năng bực này chỉ sợ tiên nhân tái thế chẳng qua cũng chỉ đến vậy là cùng.

Linh lực trong cơ thể vận chuyển một chu thiên, Thượng Thanh cảm giác tu vi khôi phục không ít, mở mắt ra lần nữa thì đã là đêm khuya.

Trong người y linh khí sung túc càng thấy không ngủ nổi, liền dựa vào cửa sổ phía trước nhìn lên vầng trang sáng trên bầu trời, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Mọi người nhìn thấy rồi đi, hiện tại ta không cần người đốc thúc đi luyện tập nữa. Mọi người nên đi đầu thai thì đi đầu thai thôi, ta sẽ vui vẻ sống tiếp."

&&&

Ngày tiếp theo là cuối tuần, Thượng Thanh sắp xếp một cái bàn ở trên sân thượng lầu hai, dưới ánh nắng mặt trời bắt đầu vẽ bùa. Viên Viên không phải đi học, bộ dáng mò qua đây giống như con chuột đồng nhỏ. Thấy Thượng Thanh không đuổi bé đi, cũng hoan hoan hỉ hỉ tắm ánh nắng vừa làm bài tập.

Hai người ai tự làm việc nấy cũng coi như hài hòa, chỉ có điều thi thoảng Thượng Thanh phải thổi tóc mái trước mặt. Nguyên chủ không biết có bệnh quái gì mà từ nhỏ đến lớn đều lấy tóc che mắt, người không biết còn tưởng y là kẻ nửa mù.

Bên cạnh vang lên mấy tiếng sột sà sột soạt, Viên Viên nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, sao anh không buộc tóc mái lại?"

Thượng Thanh không thèm ngẩng đầu lên trả lời: "Quá xấu."

Viên Viên: "Ồ."

Tiểu cô nương ngọ nguậy trên ghế, rốt cục nhịn không nổi chạy đến bên cạnh hắn, lấy ra một chiếc kẹp tóc dâu tây màu hồng nhạt từ đâu đó trên người đưa tới.

Những chiếc kẹp tóc Chu phu nhân mua cho bé đều những loại kẹp đắt tiền trang trí bằng bảo thạch hoặc trân châu, bé không thích và cũng rất ít dùng. Ngược lại hồi trước chú Đinh làm vườn mua cho bé một cái kẹp tóc dâu tây rất rẻ tiền này, bé thích đến không chịu được, lúc nào cũng mang theo bên người.

Thượng Thanh nhìn cái kẹp tóc kia, khuôn mặt lạnh tanh nghĩ: buộc tóc mái lên đã xấu rồi, một đại nam nhân như ta dùng cái kẹp tóc dâu tây đó chẳng lẽ không xấu sao? Y lạnh lùng nói: "Cầm đi."

Viên Viên: "... QAQ "

Mười phút sau, trên mái tóc màu nâu của thiếu niên có kẹp một cái kẹp dâu tây, mặt không chút biểu cảm vẽ bùa, răng nanh nhỏ bên trái như ẩn như hiện giữa đôi môi, giống như đang muốn tìm thứ gì đó cắn cho một nhát.

Viên Viên thỏa mãn ngồi bên cạnh, trong lòng vui vẻ: Anh trai lớn lên đúng là đẹp trai ghê á.

Tiếng còi xe ô tô truyền lên từ dưới lầu, hai người đồng thời ló đầu ra nhìn, sắc mặt Viên Viên lập tức trở nên trắng bệch: "Mẹ về rồi."

Thượng Thanh thầm nghĩ trở về thì về thôi, nhưng mà vừa nhìn một cái thì bỗng thấy ngạc nhiên: Chỉ thấy Chu phu nhân từ trên xe bước xuống, trên tay trái cầm một cái túi xách nữ tinh xảo, bên trong túi một luồng đen kịt ồ ạt bốc ra, giương nanh múa vuốt quấn lên người Chu phu nhân, khiến toàn bộ cánh tay trái của bà đã bị hắc khí nuốt chửng.

Lông mày Thượng Thanh khẽ nhíu lại, đám khí đen này tràn ngập sát khí nồng đậm cùng tà niệm sâu sắc, còn mang theo một mùi máu tanh làm người ta buồn nôn, tuyệt đối không phải là vật gì tốt.

Vị Chu phu nhân ham hư vinh thiếu thông minh này bị ai nhắm vào vậy?

Chu phu nhân trở về lấy đồ, đợi đến khi bà ta cầm vài thứ xuống lầu liền nhìn thấy tên con riêng kia đang ngồi trên ghế sofa ở lầu một. Thượng Thanh hắng giọng hai tiếng, ngoắc ngoắc tay với bà, "Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, tôi thấy gần đây bà có họa sát thân, một điều không tốt thôi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bà đưa tôi 100 vạn, tôi cứu bà một mạng, thế nào?"

Chu phu nhân tức đến mặt mày dữ tợn: "Mày dám nguyển rủa tao chết? Một đứa con riêng như mày mà lại dám nguyền rủa tao chết?"

Thượng Thanh duỗi ra hai ngón tay: "Giờ là 200 vạn."

Chu phu nhân: "Mày từ bỏ đi! Một đồng tiền tao cũng không đưa mày!"

Thượng Thanh xì một tiếng, "Chưa từng thấy người nào thích đi đầu thai sớm như vậy."

Chu phu nhân tức giận đến mức đôi mắt muốn phun ra lửa. Đúng lúc bà ta muốn chửi ầm lên thì Thượng Thanh ngước mắt lên nhìn, bà ta theo bản năng ngậm miệng lại. Ánh mắt này lạnh lẽo quá...

Thượng Thanh nhàn nhạt nói: "Hôm nay bà tránh xa những thứ có màu xanh lam ra chút. Muốn tôi cứu bà thì chuẩn bị 500 vạn trước, còn không thì miễn bàn."

Đợi đến khi Chu phu nhân lên xe rời khỏi nhà cũ, bà mới nhận ra mình bị một đứa con ngoài giá thú gϊếŧ gà dọa khỉ! Hơn nữa đứa con riêng kia còn chưa đến hai mươi tuổi.

Bà thẹn quá hóa giận, muốn lập tức quay xe trở lại thóa mạ cho đứa con riêng kia một trận, song chợt nhớ tới ánh mắt khiến bà sợ phát khϊếp... Thôi, bỏ đi. Dù sao âm mưu của đứa con riêng kia cũng không thực hiện được, bà cứ nên đi tới nơi các chị em tụ hội trước mới tốt...

Vẻ mặt bà thay đổi nhiều lần, cuối cùng vẫn phải chấp nhận thật ra trong lòng hơi sợ, không nhịn được xoa bóp cánh tay trái. Hôm nay cánh tay trái của bà vẫn luôn đau nhức tê mỏi, không biết có phải là do nhiễm phải phong hàn hay không.

Lần này chị em mấy người họ hẹn nhau may quần áo. Nghe nói nhà thiết kế này không dễ mời, là do một trong các chị em nhờ quan hệ của chồng mà đánh tiếng tới, nên hôm nay mới có thể hẹn được họ tới đây.

Mấy vị phu nhân nhà giàu tay trong tay tiến vào phòng thiết kế, một loạt ma nơ canh bằng nhựa mặc lễ phục hoa mỹ xếp hàng ngay ngắn khiến cho ánh mắt ai cũng sáng lên.

Chu phu nhân liếc một cái liền nhìn trúng một bộ lễ phục màu xanh hoàng gia, bà định đến gần nhìn kỹ một chút, chợt nhớ đến lời Thượng Thanh nói, lập tức do dự.

Tuy rằng thằng con riêng là đứa vô giáo dục, nhưng mà nghe nói là do một đạo sĩ nghèo nuôi lớn, có lẽ thực sự có tài cũng không biết chừng...

Song khi bà đang do dự, người khác lại không hề. Một vị quý phụ kéo tay Chu phu nhân nhiệt tình nói: "Sao cô lại ngẩn ra thế? Cô xem kiện lễ phục xanh hoàng gia kia rất thích hợp với cô đó! Đi thôi đi thôi, chúng ta tới xem một chút, nếu như hợp với cô liền mùa lại. Lễ phục ở đây đều là độc nhất vô nhị, mua về cũng tính là kiếm ra tiền đấy!"

Chu phu nhân bị những lời chị em nói làm cho cực kỳ động lòng, không nhịn được đến gần bộ lễ phục đó. Chỉ là bà vẫn băn khoăn, chọn một chỗ xa xa mà đứng.

Một đám phu nhân đi tới đi lui, nhân viên phòng thiết kề đều tận tình phục vụ cho bọn họ, tình cảnh quả thực là đông đúc. Không biết ai va vào một ma nơ canh, con ma nơ canh kia lảo đảo vài vòng rồi nháy mắt đổ ụp xuống. Rõ ràng Chu phu nhân đứng ở nơi cách xa nhất nhưng con ma nơ xanh kia giống như là mọc ra đôi mắt, xông thẳng đens chỗ Chu phu nhân đang đứng ngã xuống.

Chu phu nhân sợ hãi thét lên một tiếng, theo bản năng chạy trốn sang bên cạnh. May mà đứng xa nên bà ta có thể miễn cưỡng né tránh, chỉ là cánh tay bị xây xước một chút, lập tức máu chảy ròng ròng.

Tình cảnh xung quanh hỗn loạn vô cùng, tuy ngoại trừ bà ta không có ai bị thương nhưng đều là các vị phu nhân không giàu thì quý, bị sợ hãi thôi cũng không phải là chuyện nhỏ đâu. Nhân viên phục vụ luống cuống tay chân an ủi các quý phụ rồi mời bác sĩ tới xem vết thương cho Chu phu nhân.

Chẳng qua sắc mặt Chu phu nhân vẫn tái nhợt. Đứa con riêng kia... thế mà nói đúng thật rồi! Nói như vậy, nó nói bà sẽ chết cũng sẽ trở thành sự thật? Bà ta thực sự có họa sát thân ư?!

Trong nhà cũ, Thượng Thanh vẽ bùa liên tục đến khi mặt trời lặn. Thấy Viên Viên vẫn đang đi theo xem thì tiện tay gấp một lá bùa bình an đưa cho cô bé.

Đối với những chuyện này Viên Viên nửa hiểu nửa không, nghe thấy là để đảm bảo bình an thì lập tức nâng niu nó cất vào túi nhỏ bên trong người.

Hai người cùng nhau ăn bữa tối, mãi đến khi trời tối mịt xe Chu phu nhân mới trở lại. Lúc này bà không còn tinh thần phấn chấn như hồi ban sáng lúc đi ra ngoài, không chỉ có tay trái bị quấn băng, tóc tai cũng rối bù.

Thượng Thanh liếc mắt nhìn, khí đen đã lan tràn đến ngực, không đến mấy ngày nó sẽ nuốt chửng lấy bà ta.

Khuôn mặt Chu phu nhân tái nhợt đi tới trước mặt y, ấp úng hỏi: "Cậu... Cậu nói, cậu nói có thể cứu mạng của ta..."

Thượng Thanh duỗi một cánh tay ra, "500 vạn, không thì miễn bàn."

Sắc mặt Chu phu nhân từ trắng chuyển sang đỏ, đỏ lại chuyển sang tím, đầy màu sắc sặc sỡ trông rất dễ nhìn. Bà ta không có nghề nghiệp gì cả, chỉ dựa vào chồng và chia hoa hồng từ công ty nhà ngoại sống qua ngày. Hơn nữa cộng với cái thói tiêu pha phung phí, hiện giờ trong số tiền tay vừa vặn có đúng 500 vạn.

So với mạng sống thì 500 vạn này có đáng gì chứ!

Nghĩ tới đó, bà nghiến răng nghiến lợi nói, "Được, tôi đưa cậu 500 vạn."

Bà lấy di động ra gom góp từ vài cái tài khoản, cuối cùng cũng coi như gom được đủ số tiền chuyển khoản đi, mặt trắng bệch nói: "Trong vòng hai tiếng tiền sẽ chuyển đến, cậu kiểm tra giúp tôi trước."

Thượng Thanh chậm rãi đứng dậy, nói với Viên Viên bên cạnh rằng: "Nhóc lên lầu đi ngủ đi."

Tiểu cô nương hơi sửng sốt nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy trở về phòng.

Sau đó Thượng Thanh mới nói với Chu phu nhân: "Đưa cái túi xách của bà cho tôi." Tiếp đó y móc ra một thỏi son có vỏ ngoài bằng pha lê hồng từ cái túi xách nhỏ màu tím của của Chu phu nhân.

Pha lê màu hồng dưới ánh đèn phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh, hoa quý mỹ lệ. Nhưng ở trong mắt Thượng Thanh, thỏi son môi này quả đúng là một quả cầu màu đen sì, hắc khí nồng nặc bao quanh chặt chẽ, ngoài ra còn một đống hắc khí khác đang từ từ tuôn ra từ bên trong.

Thượng Thanh giơ tay quẳng đi, mảnh pha lê vỡ vụn một chỗ, lõi son đỏ tươi lăn ra ngoài, kéo theo một mùi hôi thối tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.

Chu phu nhân không nhịn được nôn khan mấy cái, khi định thình lại thì không thấy son môi đâu, cái kia hóa ra lại là một đoạn ngón tay còn mới!

Cái móng tay màu đen của ngón tay cắm vào trên bệ son, còn vết cắt vẫn đang chảy máu thì hướng ra ngoài, nhớ đến cách dùng son...

Chu phu nhân ọe một tiếng ói hết ra luôn, bà thế mà lại cầm một cái ngón tay đứt rời để bôi lên môi mình!

Thượng Thanh cầm miếng bùa trừ tà vẽ từ chiều nay ra, vỗ lên đoạn ngón tay kia một cái. Hắc khí bao quanh cái ngón tay gãy giống như sương mù thấy ánh mặt trời nhanh chóng tản đi sạch sành sanh. Ngón tay vốn còn đang tươi sống trong nháy mắt khô quắt lại, hóa thành một đống tro đen.

Nhưng vào lúc này, một cái bóng màu đen từ trong đám mảnh thủy tinh vỡ nhân lúc người khác không để ý mà xông ra, lao về phía cửa sổ chạy trốn với tốc độ nhanh như sét đánh. Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, túm lấy bóng xám kia, cảm nhận được sự giãy dụa trong lòng bàn tay, y vận linh lực, nghiền nát bóng xám, thấp giọng nói một câu: "Bàng môn tà đạo."

Trong một cái đạo quán nào đó cách nhà cũ của Chu gia một nửa thành phố, một đạo sĩ đang ở trên giường ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, thở hắt ra một hơi rồi phun ra một ngụm máu lên chăn, tiếp đó một chữ cũng không thốt ra nổi liền hôn mê bất tỉnh. Nhìn sắc mặt kia chắc hẳn là hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều rồi.

Gã nằm mơ cũng không nghĩ tới trong thành phố Thanh Vân nho nhỏ như vầy mà có người phá được tà thuật của gã! Sớm biết như vậy có cho nhiều tiền hơn nữa gã cũng sẽ không chấp nhận mối làm ăn này.

Thượng Thanh dễ dàng giải quyết xong một tà thuật sư, thuận tiện gọi người hầu dọn tro đen và mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất đi.

Chu phu nhân nhìn tất cả những thứ này, tâm tình dần dần bình phục lại. Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, hiện tại đã hiểu ra là có người muốn hại bà. Nhớ tới thỏi son môi này chính là do một chị em trong hội đưa cho bà ta, là người phụ nữ chiều nay cố ý lôi kéo bà ta tới xem bộ lễ phục màu xanh hoàng gia đó. Chu phu nhân hung dữ vỗ mạnh lên bàn một cái: "Tiện nhân!"

Vị quý phụ tên là Lý Thiến, chồng tên là Tân Minh, là chi thứ Tân gia, tính ra cũng coi như là em họ bà ta, thế mà dám hại bà ta như thế! (dịch đến đây tôi nghi ngờ tác giả là fan Sở Kiều truyện)

Đầu óc Chu phu nhân không quá thông minh, có thể sống ngang tàng như vậy đến bây giờ rõ ràng không phải là bởi vì may mắn mà là bởi vì bà ta có bối cảnh lớn. Bà ta không chỉ được gả cho người giàu nhất thành phố Thanh Vân là Chu Chính Lương, sau lưng còn có nhà mẹ đẻ là Tân gia, tự nhiên có thể tung hoành ngang dọc khắp cái thành phố Thanh Vân.

Lúc này thế mà lại bị người trong nhà hại, trong lòng Chu phu nhân cố nén lại nỗi bực dọc, quyết định lập tức gọi về nhà mẹ đẻ để cáo trạng!

Buổi tối, Thượng Thanh hoàn thành việc tu luyện, điện thoại di động cuối cùng cũng tinh tinh vang lên tiếng nhắc nhở. Buổi tối đếm tiền thật khiến co người ta thật vui vẻ. Y mở ra xem, phát hiện tổng cộng thế mà đến 1100 vạn.

Ngoại trừ 500 vạn của Chu phu nhân ra thì còn có 600 vạn nữa.

Dù thế nào cũng chẳng có ai đánh sai số tiền đúng không? Thượng Thanh bấm ngón tay tính toán...

Sau đó khóe miệng giật một cái, âm thầm mắng một câu: "Bệnh thần kinh!"

Hết chương 3

28 Sept 2021