Chương 19: Lấy máu nuôi dưỡng

Trước cửa hàng cầm đồ Spring and Autumn ở thành phố H, một người đàn ông đang ôm cái hộp khẩn trương nhìn xung quanh.

Nếu đội trưởng Hầu ở đây lúc này, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, người đàn ông này chính là chủ nhân gara - Lưu Tấn.

Sau khi vào cửa, Lưu Tấn đi thẳng đến sân sau của tiệm cầm đồ, nhân viên phía sau quầy chỉ nhìn mà không ngăn cản.

Lưu Tấn bước vội vào một phòng trà phía sân sau rồi hét lớn: “Chủ tiệm Lương, chủ tiệm Lương!”

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc cổ trang thời Đường ngồi sau bàn trà, từ lúc Lưu Tấn vào cửa đã trầm mặc: “Dính mùi máu nồng như thế, anh đã làm gì?”

Lưu Tấn không rảnh trả lời, hắn ném chiếc hộp xuống bàn như thế đó là củ khoai lang nóng phỏng tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Chủ tiệm Lương cứu mạng, có chuyện lớn rồi.”

Người đàn ông trung niên được gọi là chủ tiệm Lương nghe thế sắc mặt càng thêm khó coi: “Chuyện gì?”

Lưu Tấn thuật lại chuyện xảy ra ở gara.

“Đồ ngu!” Chủ tiệm Lương tức giận quát: “Tôi bảo anh cúng bái đàng hoàng, anh lại ném nó qua một bên! Anh không sợ bị phản phệ sao! Còn nữa, anh còn dám báo cảnh sát, lỡ cảnh sát tra đến đây thì làm sao?”

“Tôi, tôi...” Lưu Tấn đuối ý, vẻ mặt cay đắng nói: “Tôi vốn định giấu nó ở nhà nhân lúc vợ con đi vắng, ai ngờ hôm qua vợ tôi đột nhiên về sớm. Tôi không có cách nào khác, đành phải giấu nó ở gara một đêm, để hôm sau tìm cách sắp xếp. Ai ngờ buổi tối đã xảy ra chuyện! Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nuôi nữa. Tiền tôi cũng không cần, tôi trả nó cho ngài!”

Chủ tiệm Lương hừ lạnh: “Hối hận? Muộn rồi! Nó đã được nuôi dưỡng bởi máu của anh trong một thời gian, cho nên giờ nó chỉ nhận anh. Nếu anh không cung phụng nó thật tốt, nó chỉ có thể đi hút máu người khác. Nếu không hút được máu người khác nó sẽ quay ra phản phệ anh. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói anh cũng đoán được mà phải không?”

Nghe xong điều đó, khuôn mặt Lưu Tấn trắng bệch.

Lúc này, trong hộp đột nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích “hi hi hi”, còn có tiếng trẻ con không ngừng kêu “Ba ba, ba ba!” “Ba ba chơi với con đi, ba ba!”

Lưu Tấn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

“Chủ, chủ tiệm Lương, chỉ cần có thể tiễn nó đi, tôi nguyện cho ngài thêm 50 vạn, không, 100 vạn!” Hàm răng Lưu Tấn run cầm cập, nói.

Chủ tiệm Lương khinh thường liếc nhìn hắn một cái, gõ nhẹ ngón tay lên hộp hai lần, âm thanh quỷ dị lập tức biến mất.

“Nếu anh đã hạ quyết tâm, tôi có thể giúp anh thêm lần nữa. Ngày mai mang tiền tới, tôi giúp các anh cắt đứt quan hệ.”

“Cái hộp kia...”

“Anh buộc phải mang về.” Ánh mắt chủ tiệm Lương nhìn Lưu Tấn đầy sắc bén: “Hôm qua nó nhìn thấy máu, đã biến thành hung thần. Khi trở về anh phải lấy máu nuôi dưỡng, nếu không có chuyện gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Nghe vậy vẻ mặt của Lưu Tấn còn xấu hơn cả khóc, hắn vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, rồi mới lấy hết can đảm cầm nó lên.