Chương 25: Để lại thông tin liên lạc

Vô Yến chắp tay đáp: “Đại nhân có gì cứ việc phân phó.”

Hạ Anh không biết tất cả âm sai đều như vậy, hay do cô có điểm gì đó đặc biệt, cũng không quá mức rối rắm, phóng linh hồn Ưu Ưu ra, giải thích: “Đây là hồn ma tôi vô tình gặp được, nhờ ngài đưa nó đến nơi cần đến.”

Vô Yến liếc nhìn chó lông vàng, phát hiện linh hồn nó rất chắc chắn, thầm cảm thấy nó may mắn: "Vâng, đại nhân.”

Thấy Vô Yến đã khóa kỹ linh hồn Ưu Ưu và chuẩn bị đi, Hạ Anh thử hỏi: “Có thể để lại thông tin liên lạc không? Nếu sau này xảy ra chuyện tương tự... chúng ta có thể thuận tiện liên lạc.”

Hạ Anh nghĩ, chắc âm sai có lẽ dựa vào việc câu hồn để “tích góp công trạng” đúng không? Cô cũng coi như đang giúp hắn? Nếu không cô cũng không biết vì sao âm sai lại lịch sự với mình như vậy.

Vô Yến sửng sốt, vội vàng lấy ra một chuỗi lục lạc từ túi áo: "Nếu đại nhân có việc cần sai bảo Vô Yến, chỉ cần lắc lục lạc là được.”

Hạ Anh cầm lục lạc, lắc nhẹ, chỉ thấy lục lạc “Đanggg” một tiếng, phát ra âm thanh vang dội như chuông lớn. Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người không phản ứng gì, hiển nhiên là không nghe thấy tiếng lục lạc.

Nhìn vẻ ngoài, chiếc lục lạc này có lẽ là một loại pháp khí.

Thấy Hạ Anh không phân phó gì khác, Vô Yến hành lễ, cùng âm hồn biến mất tại chỗ.

Sau khi trở về, Hạ Anh nói với Kiều Huyên Huyên về việc Ưu Ưu đã được âm sai mang đi.

Kiều Huyên Huyên cảm ơn Hạ Anh, đôi mắt hoe đỏ.

Hạ Anh vỗ vai cô ấy: "Cô cũng đừng quá đau buồn, đi luân hồi sớm đối với Ưu Ưu là chuyện tốt.”

“Tôi biết. Có thể ở cạnh Ưu Ưu một thời gian, tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Kiều Huyên Huyên lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm nay đem đến cho cô rất nhiều phiền phức, tôi cũng nên trở về chăm chỉ làm việc. Nếu không trở về, người đại diện sẽ mắng tôi chết. Đại sư Hạ, cô thấy tôi xui xẻo thế này, không biết có bùa phòng trừ vận đen không, bán cho tôi một tấm với!”

“Tôi không vẽ bùa chú.” Hạ Anh cười bất đắc dĩ.

‘Ngưng khí quyết’ chỉ có công pháp tu luyện và một số pháp thuật, không có phương pháp vẽ bùa.

Nhưng mà, Hạ Anh vẫn lấy ra một viên linh châu, đưa cho Kiều Huyên Huyên: "Cô đeo cái này bên người, giảm bớt mệt nhọc, còn có công hiệu an thần.”

Linh khí trong linh châu tuy ít, nhưng đó là đối với tu giả. Còn đối với người thường, nó có tác dụng bồi bổ thân thể. Mấy hôm nay cảm xúc của Kiều Huyên Huyên lên xuống thất thường, sắc mặt tiều tụy, linh châu này vừa vặn có thể giúp cô ấy khôi phục.

Kiều Huyên Huyên cầm linh châu như bảo bối, soi dưới ánh mặt trời. Linh châu hơi trong suốt, mơ hồ có thể thấy chấm sáng bên trong, trông rất mộng ảo.

“Oa, đẹp quá! Hạt châu này có phải đắt lắm không? Hạ Anh, tốn bao nhiêu tiền? Để tôi chuyển cho cô!”

Gia cảnh Kiều Huyên Huyên không tệ, hơn nữa cô ấy cũng không thiếu tiền tiêu. Hạ Anh còn giúp mình nhiều đến thế, tất nhiên không thể lấy không đồ của người ta.

Hạ Anh không để ý xua tay: "Không đáng bao nhiêu tiền, cô cứ cầm lấy đi.”

Có ‘ngưng khí quyết’, muốn ngưng tụ bao nhiêu linh châu cũng được. Điều duy nhất cần chú ý là, không thể dùng pháp quyết lặp đi lặp lại ở một nơi, nếu không sẽ hút hết linh khí gần đó.

“Sao thế được!”

Kiều Huyên Huyên bướng bỉnh muốn đưa tiền, Hạ Anh không thay đổi được cô ấy, đành nhận một chút.