Chương 41: Trèo tường

Hạ Anh gửi tin nhắn không bao lâu, Ngô Đồng liền trả lời.

Dưới cây ngô đồng: Làm sao biết oán anh đến từ tiệm cầm đồ đó?

Tàn hạ nửa thu: Mọi chuyện giải thích rất phức tạp. Anh tìm người xem đã, tôi sẽ từ từ giải thích.

Dưới cây ngô đồng: Được, bây giờ tôi về thành phố H.

Tàn hạ nửa thu: Tôi cũng đang trên đường về.

Xuống xe, Hạ Anh ở cửa đơn vị tạm biệt mấy đồng nghiệp, nhờ bác gác cổng giúp cô thu dọn hành lý, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Đồng.

“Anh về đến thành phố H chưa?”

“Tôi vừa định gọi cho cô, tôi đến trước cửa tiệm cầm đồ mà cô nhắc đến, lại thấy không mở cửa. Tôi hỏi những hộ xung quanh, đều nói đã đóng cửa được một thời gian.”

Hạ Anh cau mày: “Bọn họ có nói tại sao không mở cửa không?”

“Không, họ nói tiệm cầm đồ vắng khách, cả ngày không có ai đến, họ đoán có lẽ đã phá sản rồi.”

Hạ Anh đương nhiên không tin lý do này, theo lời giải khai của Ngưu Chí Cường, một mình Lưu Tấn đã tiêu hàng trăm triệu ở tiệm cầm đồ này trong vòng mấy tháng, làm sao có thể phá sản?

Nghĩ tới đây, Hạ Anh không khỏi có chút hối hận, đáng ra cô không nên ngừng chú ý khi nghe tin Địa Phủ đang điều tra sự việc. Bây giờ nghĩ lại, từ lập trường của Minh giới quả thực khó can thiệp vào chuyện dương gian, khó tránh khỏi bó tay bó chân.

“Anh còn ở tiệm cầm đồ không? Tôi sẽ chạy qua đó ngay.” Hạ Anh nói.

“Được, tôi ở đây đợi cô.”

Tiệm cầm đồ cách đơn vị của Hạ Anh không xa lắm, bắt một chiếc taxi, chừng mười phút đã đến nơi. Ngô Đồng đang đứng trước cửa đợi cô, bên cạnh còn có một thiếu nữ cao như cây tùng.

“Đây là đồng đội của tôi, Đường Khê.” Ngô Đồng giới thiệu.

“Người cũng như tên.” Hạ Anh chủ động bắt tay.

Đường Khê là tên của bảo kiếm cổ đại, rất phù hợp với khí chất hiên ngang của cô gái trẻ.

“Cảm ơn!” Đường Khê đưa tay ra bắt tay Hạ Anh.

Chạm vào vết chai cứng trên lòng bàn tay cô ấy, trong mắt Hạ Anh lóe lên một tia hiểu rõ. Năm đó, cô luyện kiếm trong giới võ hiệp, trên lòng bàn tay cũng có vết chai giống hệt như vậy.

Nhìn cửa tiệm cầm đồ khóa chặt, Hạ Anh hỏi Ngô Đồng: “Mọi người vào trong chưa?”

“Còn chưa.” Ngô Đồng nói.

“Đi, nghĩ cách đi vào xem xem.”

Vì cửa chính đối diện với con phố lớn đông người qua lại, nên bọn họ không thể cứ thế xông vào, đành đi vòng ra sân sau của tiệm cầm đồ.

Nhìn vào bức tường cao hai mét, Đường Khê quay đầu nhìn hai người, nhướng mày: “Nhảy vào?”

“Quên đi, cao quá! Đường Khê, chị làm một mình đi.” Ngô Đồng vội vàng lắc đầu. Cậu ta không có thân thủ tốt như Đường Khê: “Hạ Anh, chờ tôi gấp giấy đưa hai ta lên...”

Ngô Đồng còn chưa kịp lấy lá bùa từ trong túi ra, chợt thấy bóng người bên cạnh lóe lên, ngẩng đầu lại phát hiện Hạ Anh đã đứng trên bờ tường...

“Không cần phiền, tôi tự làm được.” Hạ Anh cười phất tay, lưu loát nhảy vào trong.

“Thú vị.” Mắt Đường Khê sáng lên, vỗ vỗ vai Ngô Đồng: “Cậu từ từ gấp lại, tôi đi trước.”

Nói xong, cô ấy nhón chân đá mạnh vào tường, hai tay nắm lấy đầu tường rồi bật qua. Động tác cũng dứt khoát trôi chảy, rất đẹp mắt.

Ngô Đồng bị bỏ lại ngoài tường: “...”

Được rồi, pháp sư sẽ không so thể lực.

Đợi đến lúc người giấy biến lớn nhấc Ngô Đồng qua tường, Đường Khê và Hạ Anh đã kiểm tra một vòng trong sân, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Chúng ta vào trong xem.” Hạ Anh chỉ gian phòng phía tây sân.

“Được.”