Chương 10

Đợi đến khi Đằng Ấu Khả tự mình ăn hết một miếng bánh đậu đỏ, uống một cốc trà ấm, nghỉ ngơi một lúc mới chìm vào giấc ngủ, Đặng đồ tể và Diêm bà cốt đột nhiên ôm nhau mà khóc.

"Cha bọn nhỏ, chàng có thấy không, lần này con gái nhỏ của chúng ta tỉnh dậy lâu hơn trước nửa khắc!"

"Đúng vậy, không uổng công nàng an hồn đêm đêm cho nó, mệt đến nỗi đau lưng, ban ngày đi nhảy gọi hồn luôn khó coi hơn người khác, hình như chứng bệnh ngủ của con gái thật sự đang thuyên giảm, sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt."

Diêm bà cốt: ". . ." Câu giữa thật thừa thãi.

Muội muội tỉnh dậy, cuối cùng Đặng Vân Đạm cũng không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa, cậu cảm động vô cùng, quay đầu nhìn tỷ tỷ, bị trưởng tỷ liếc mắt một cái, lập tức quay đầu ôm trụ khung cửa mà khóc nức nở.

Cuộc sống của một nhà năm người, bỗng chốc tràn đầy hy vọng.

Trong góc khuất không ai để ý, Đặng Phong Khinh đau buồn nhìn cha nương, lại phức tạp nhìn Đặng Vân Đạm một lúc, đột nhiên nói: "Thực ra hôm nay còn có một tin tốt, liên quan đến ngươi đó."

Đặng Vân Đạm "ợ" một tiếng, nuốt nước bọt, kích động xoa tay, chờ tỷ tỷ tuyên bố tin tốt này, nói chung là hôm nay vận khí của cậu thật sự không tệ, chuyện tốt đến liên tiếp!

"Chúc mừng đệ, đệ vừa bị Hứa gia hủy hôn."

Tiếp theo, đệ rất nhanh sẽ vì bị bạn học chế giễu mà chán nản trốn học, đi vào trong núi thì nhặt được miếng ngọc bội khiến vận khí của đệ trở nên nghịch thiên, từ đó thuận buồm xuôi gió trên con đường tu luyện, từng bước từng bước xa dần ta, cho đến. . . ngày đó lại đến một lần nữa.

Sáng hôm nay Đằng Vân Đạm vẫn còn ở trường khoe khoang với bạn cùng lớp rằng mình có một vị hôn thê tu luyện đến Luyện Khí tầng sáu: "? ? ?"

Cậu nghĩ đến cảnh ngày mai sẽ bị cả đám chế giễu, khóc oà một tiếng thật to.

Sáng hôm sau, Tề Vân Đạm miễn cưỡng dậy, đầu tiên là đi xem muội muội, thấy nàng còn đang ngủ, không ngọt ngào gọi “nhị ca” nữa, cậu thở dài, ủ rũ cầm cặp sách đi học trên trấn.

Chắc chắn bạn học đều sẽ cười nhạo mình, cậu cảm thấy mình sẽ tức đến no luôn, cố ý không ăn sáng, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Đợi bóng dáng cậu biến mất trong con hẻm nhỏ trước cửa nhà, trưởng tỷ Đặng Phong Khinh thu hồi ánh mắt phức tạp, nhanh nhẹn dọn dẹp nhà cửa, nhóm lửa nấu bữa sáng, sau đó ngồi bên miệng giếng trong sân, lặng lẽ xử lý con gà bị cha nàng ấy gϊếŧ hôm qua.

Đặng đồ tể khiêng nước về, nhìn bóng lưng yếu ớt của con gái lớn mang theo nỗi buồn man mác, nghĩ đến những con gà mà con bé đã vất vả nuôi dưỡng, hôm qua trong cơn nóng giận ông đã gϊếŧ sạch, trong lòng thấy có lỗi.

"Con à, đừng giận cha, tại cha không tốt, lúc đó cha bị người Hứa gia chọc tức, nhất thời không kiềm chế được, chỉ muốn gϊếŧ gà để làm nhụt chí bọn họ thôi."