Chương 18

Ngọc bội bị hỏi đến ngẩn ngơ, "Chuyển gạch?"

Nó cảm thấy đây thật là một thằng ngốc, nhưng thằng ngốc này lại có vận khí cực kỳ hấp dẫn, nếu cho thời gian, chắc chắn thằng ngốc này sẽ trở thành bá chủ một phương, thành tựu không thấp hơn Hóa Thần.

Mà lão chỉ có thể kết hợp với loại người này mới có cơ hội sửa chữa linh hồn, lấy lại thân xác, vì vậy cũng không ngại dung thứ sự ngốc nghếch của cậu, miễn cưỡng nhận cậu làm đồ đệ.

Miếng ngọc bội suy nghĩ một lúc, chỉ trong nháy mắt, lần này lão không cười, mà nghiêm nghị nói: "Vốn dĩ ngươi chỉ có bảy phần khí vận, lão phu có cách để biến nó thành mười phần, ngươi có biết ba phần thêm ra đó có ý nghĩa gì không?"

Đặng Vân Đạm thành thật lắc đầu.

"Điều đó có nghĩa là, ngươi vốn chỉ là bá chủ một phương, nhưng sau này sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ, vốn dĩ lúc đầu ngươi chỉ là Hóa Thần đạo quân, sau này sẽ đắc đạo phi thăng."

Tuổi Đặng Vân Đạm còn nhỏ, lại vừa bị bạn học xem thường và bài xích, nghe những lời này đột nhiên dấy lên chí khí hào hùng.

Tuy nhiên, điều cậu quan tâm nhất là: "Nếu ta thực sự có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, có phải là có thể kiếm tiền nuôi gia đình, để cha nương và tỷ tỷ không còn phải vất vả ngày đêm, còn có thể giúp muội muội tìm kiếm thần y trên khắp thiên hạ,, chữa khỏi căn bệnh ngủ của muội ấy không?"

Miếng ngọc bội: ". . . Đúng vậy."

Quan tâm đến tình thân cũng chẳng có gì, những người có ràng buộc dễ kiểm soát hơn.

Còn cha nương, tỷ tỷ, muội muội, chỉ là mấy người phàm tục sống không thọ, khi thực sự bước lên con đường tu luyện, chỉ cần bế quan một trăm năm, khi ra khỏi cửa, những người này đã hóa thành cát bụi, không ai nhớ bọn họ là ai nữa.

Lúc này Đặng Vân Đạm coi như bị đυ.ng vào chỗ yếu, lòng đầy bấn loạn, khi cậu vừa lui lại một bước, chuẩn bị quỳ xuống bái sư như thường lệ, thì Tống Ấu Khả đột nhiên khẽ gọi: "Nhị ca."

Đặng Vân Đạm giật mình, tưởng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn lại, quả thật là Tống Ấu Khả, người chưa bao giờ ra khỏi nhà, cậu vừa vui mừng vừa lo lắng chạy đến, "Muội muội, sao muội lại chạy đến đây?"

"Theo. . . đại tỷ."

Đặng Vân Đạm hiểu ra, lập tức cảm động không thôi, cậu bị bạn học bắt nạt ở cổng trường, người dùng đá ném những kẻ xấu chắc chắn là đại tỷ, tỷ ấy tốt với cậu quá!

Còn tại sao lại ném cả mình, điều đó còn cần hỏi à, đại tỷ chưa bao giờ luyện tập độ chính xác, ném lệch là điều rất bình thường, may mắn là tỷ ấy thường xuyên làm ruộng, có sức mạnh, nên lần này mới có thể dùng đá giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm.