Chương 20

"À, suýt nữa quên chuyện này, đợi chút." Đằng Ấu Khả không giả vờ đáng thương nữa, đứng dậy nhìn vào rãnh cỏ, ánh mắt khóa vào chỗ đất lõm, có vẻ như trước đây ngọc bội được chôn ở đó.

"Khi ta xuyên không đến lần thứ 666, phát hiện ra một lỗi thế giới, trước đây không nói cho ngươi vì sợ đầu não nghe lén, bây giờ nó đã bị tê liệt, chúng ta thử lợi dụng lỗi này xem."

Nàng giải thích với hệ thống xong, không lâu sau Đằng Vân Đạm trở về tay không, cúi đầu, hình như vì làm cho thứ có ác ý với muội muội chạy thoát, không có mặt mũi gặp nàng.

Đằng Ấu Khả chạy lên trước, ôm tay cậu hơi nhàng lắc, "Nhị ca, ngọc bội biết bay, làm sao tìm được, làm lại lần nữa được không, xin ca ca đó ~"

Không có ca ca nào có thể chống lại sự làm nũng của muội muội đáng yêu như vậy, nếu có, thì hắn chắc chắn là giả.

Đằng Vân Đạm chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã thành thật lùi lại, bắt chước dáng đi lảo đảo ba bước trước đó, chân vướng ngã vào rãnh cỏ, "Chao ôi!"

Tiếng kêu đau này không phải diễn, cậu thật sự bị thứ gì đó đâm phải, lấy ra xem, "Vậy mà không ngờ còn một miếng ngọc bội nữa?"

Cảnh cũ tái hiện, ngọc bội đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, từ từ bay lên, đồng thời phát ra giọng nói của một ông lão khác, "Thiếu niên, gặp ta là vận may của ngươi ——"

"Ngừng, ông nói thẳng, ông có thể dạy ta cái gì?" Một lần rồi quen, lần này Đằng Vân Đạm nắm quyền chủ động.

Ngọc bội nghẹn lời, nghĩ thầm cậu bé này khá đấy, gặp cơ duyên như vậy mà vẫn bình tĩnh, sau này chắc chắn không phải người thường.

Lão cẩn trọng hơn, cân nhắc nói: "Ta biết luyện đan, bố trận, cũng biết đôi chút về chế phù."

Lần này Đằng Vân Đạm không vội đồng ý, theo bản năng nhìn sang Đằng Ấu Khả bên cạnh, ngọc bội trước không thân thiện với muội muội, cậu không cần thứ ghét bỏ muội muội mình, dù lợi hại đến đâu cậu cũng không quan tâm.

Lần này Đằng Ấu Khả không cố ý gây khó dễ, suy nghĩ rồi nghiêm túc hỏi: "Nếu đại tỷ của ta nhập ma, gây ra vô số tội ác, nhị ca của ta nên làm gì?"

"Tất nhiên là tìm cách ngăn cản nàng ấy, có thể giam giữ thì giam giữ, nếu không, phải lấy đại cuộc làm trọng, gϊếŧ không tha."

Đằng Ấu Khả nhảy lên nắm lấy ngọc bội, mặt không biểu cảm nói: "Được rồi, ông xong rồi, người tiếp theo."

Đằng Ấu Khả nói lão xong là xong, hệ thống có chương trình báo cáo, có thể tự động sửa lỗi rõ ràng, dù đầu não bị tê liệt cũng không ảnh hưởng.