Chương 39

Đặng Phong Khinh cõng Đằng Ấu Khả chạy vội đến, phía sau là Đằng Vân Đạm, cuối cùng là Hồ Bán Tiên đi không nhanh không chậm, phong thái tự nhiên.

Có câu đồng nghiệp cũng có thể là kẻ thù, y sư thấy Hồ Bán Tiên mang theo hòm thuốc nhỏ từ tốn bước đến, lập tức cảm nhận được sự khıêυ khí©h và khinh miệt từ đối phương, đối diện với ánh mắt nửa híp của lão, y sư xác định đây không phải là ảo giác.

"Haha, lão thần tiên, thần tiên gì mà lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như trấn Hạc Hành này, lại còn xuất hiện đúng lúc như vậy, đừng nói là kẻ lừa đảo nhé?"

Những trò này y sư đã thấy nhiều, thường không chịu được kích động, vài câu là lộ chân tướng, để xem hắn vạch trần người này, đám ngu dân này còn có thể trông cậy vào ai ngoài hắn không!

Hồ Bán Tiên ở thế giới thứ 89 đã bị Đằng Ấu Khả phong ấn vào thẻ bài, cùng nàng đi khắp núi non, hàng trăm thế giới, kỹ năng diễn xuất đã thành thục, làm sao có thể bị kích động bởi vài câu đơn giản?

Lão vuốt râu không nói, cao thâm khó lường nhìn mây trắng trên trời, làm bộ làm tịch bấm vài ngón tay, trầm ngâm nói: "Trấn này gặp kiếp nạn trúng độc, may mắn gặp lão phu, kiếp nạn có thể giải, lấy một thùng nước giếng tới đây, đun sôi."

Mọi người ngơ ngác, Trưởng trấn dò hỏi: "Lão thần tiên, không phải là muốn đun người bị ngất ở đây chứ? Điều này không được đâu."

Hồ Bán Tiên âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, ngoài mặt thì rất điềm nhiên, "Tất nhiên không phải, dùng nước sôi hòa với thuốc, mỗi người uống một bát, độc này sẽ tự giải."

Thật sự đơn giản vậy sao?!

Đôi mắt của đám thanh niên trai sáng rực lên, Trưởng trấn không chờ được sai người đi tìm thùng gỗ, gánh nước đun sôi, "Thùng phải to, càng to càng tốt! Gánh nước phải nhanh, mấy người nhóm lửa, nhanh nhanh nhanh!"

Tình thế thay đổi, mọi người không quan tâm lời này thật hay giả, tóm lại trước tiên cứ làm theo, cùng lắm là mất công một phen, ít nhất không hại mạng người phải không?

Đằng đồ tể âm thầm quan sát Hồ Bán Tiên, tạm thời không thấy gì khác thường, chỉ cảm thấy sự việc quá thuận lợi, không dám lơ là, suốt quá trình ông đều giữ cảnh giác theo dõi.

Đằng Phong Khinh đã chuẩn bị tâm lý cho vận khí nghịch thiên của đệ đệ, nên đừng nói lão thần tiên vừa đến đã mang theo giải dược, ông lão thổi một hơi chữa khỏi bệnh cho người trong trấn thì nàng ấy cũng không ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ sâu hơn, hình như lần này dù Ngọc Bội thay đổi, con đường tương lai của Đằng Vân Đạm cũng không nhất định sẽ thay đổi, quả nhiên nàng ấy vẫn nên gϊếŧ người đệ đệ này.