Chương 11

Bên tai có tiếng ồn ào.

Dường như có tiếng Vệ Tuấn:

"Sao nàng có thể sắp chết? Rõ ràng những ngày trước vẫn khỏe mà!"

"Thầy thuốc! Cút! Đều là thầy thuốc tồi!"

Lại có tiếng Tạ Vũ:

"Ngươi không nói nàng nôn ra máu là do ta cho nàng ăn cháo trắng ba ngày sao?"

"Những ngày này không phải ngươi luôn bắt mạch cho nàng sao?"

"Ngươi có phải muốn hại chết em gái ta không?!"

Có tiếng của mẹ:

"Con gái của ta! Sao lại thành ra thế này?"

"Sao bệnh nặng thế này mà không nói với mẹ?"

Còn có tiếng của Tạ Ân:

"Chị, con mèo đó là do Vệ Lang đập chết, thực sự không liên quan đến em."

"Hôm sau em cưới rồi, sao có thể tự tìm xui xẻo?"

Sau đó lại đánh nhau, cãi nhau.

Vệ Tuấn và Tạ Ân.

"Anh Vệ, em chỉ đi nhầm đường bị người ta lừa thôi."

"Anh không phải nói anh yêu tính tình thuần khiết của em sao?"

"Em... em sợ anh đau lòng, không cố ý giả chết..."

Bốp — một cái tát.

Tạ Vũ và Tạ Ân:

"Nếu không phải ngươi nói xấu phủ Vệ, ta đâu nghĩ ra cách tệ hại này?"

"Anh, nếu không vì anh, sao em đẩy Tạ Đường ra nhận tội?"

"Em..."

Bốp — lại một cái tát.

Vệ Tuấn và Tạ Vũ:

"Ta coi ngươi là anh em! Ngươi lại lừa ta ba năm!"

"Nhà ngươi gạt ta ba năm! Còn nhìn ta cưới Tạ Ân vào nhà! Đây là cách ngươi đối xử với ta?!"

Dường như đánh nhau trong phòng.

Tôi mê man, lúc tỉnh lúc ngủ, chỉ thấy ồn ào.

Bất giác gọi hệ thống.

Không có phản hồi.

Buồn bã đến rơi nước mắt.

"Đường Đường! Đường Đường tỉnh rồi!"

"Đường Đường mở mắt!"

Tôi mở mắt nhưng không thấy khuôn mặt nào muốn nhìn.

Quay người nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu có thầy thuốc cẩn thận bắt mạch.

"Tiểu thư Tạ trúng độc rắn Điền đã lâu."

"Sống đến nay là kỳ tích, muốn tiếp..."

Cả phòng im lặng.

Không biết ai hỏi: "Đường Đường, khi còn nhỏ trúng độc rắn Điền ở đâu?"

Tôi chui đầu vào chăn.

Không muốn nói

Dường như Tạ Ân bị đuổi khỏi nhà.

Lúc mơ màng nghe thấy tỳ nữ ngoài cửa bàn tán.

"Thật là con của vυ" nuôi... bảo sao người toàn mùi hồ ly, không giống lão gia, cũng không giống phu nhân!"

"Nhỏ vậy mà đã học cách bỏ trốn, trở về còn dám cưới công tử Vệ..."

"Nếu không phải nể tiểu thư của chúng ta, công tử Vệ chắc chắn lật mặt với nhà họ Tạ."

"Còn thư sinh kia thì sao? Bị thả rồi sao?"

"Sao có thể! Thư sinh bị công tử Vệ tìm cớ tống vào ngục rồi."

"Nghe nói hắn nhốt trong l*иg, bên trong đầy mèo hoang hung ác!"

"Tặc tặc..."

Tôi lại nhớ đến Tiểu Cửu của tôi.

Không biết có ai an táng nó đàng hoàng không.

Buổi chiều Vệ Tuấn đặc biệt đến nói với tôi:

"Mèo chôn dưới cây đào ngoài sân, sẽ luôn bên nàng."

Hắn còn mang theo một ít bánh hoa quế.

Hiếm khi hắn nhớ không phải là bánh mà Tạ Ân thích.

Nhưng tôi không cần nữa.

Chiều tối Vệ Tuấn vừa đi, Tạ Vũ lại đến.

Trước đây hắn luôn gọi tôi là "Tạ Đường", nay lại gọi tôi là "em gái".

Hắn mang theo cây đàn của mình.

Trước mặt tôi, hắn mở những bản nhạc chưa từng mở.

Mở từng phong thư, mắt đỏ dần.

Hắn biết rõ tìm kiếm và sửa chữa những bản nhạc cổ đó tốn bao nhiêu công sức.

"Ta không biết... ta tưởng... là thư..."

Dùng phong thư đóng lại, ban đầu là để tránh bị cha trách mắng.

Ai biết đâu hắn chưa từng mở một phong.

"Xin lỗi, ta..."

Tôi nhắm mắt, quay người đi.

Hắn liền không nói nữa.

Quay sang đánh đàn.

Tôi trùm kín chăn.

Hắn bèn thu dọn, lẳng lặng rời đi.

Sau đó là mẹ và cha.

Mẹ không còn lải nhải, chỉ ngồi bên giường tôi khóc.

Cha vốn ít nói, nhìn tôi từ xa, trông già đi nhiều.

Tôi không hiểu tại sao họ lại thay đổi thái độ.

Vì biết tôi sắp chết sao?

Sắp chết nên trở thành vật quý hiếm?

Thật buồn cười.

Tôi không còn sức nữa.

Không ngăn được họ đến.

Đến nhiều lần, họ bắt đầu nói chuyện với tôi.

Tôi không nói, họ tự nói.

Vệ Tuấn nói hắn yêu tôi, từng chút một nhớ lại những kho

ảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi.

Tạ Vũ nói hắn coi tôi như em gái.

"Ta chỉ... chỉ không thể đối mặt với việc mình gây ra cái chết của Tạ Ân."

Mẹ nói bà giữ im lặng vì có lý do.

"Con bé và thư sinh kia từng có tình cảm, không tiện nói ra. Nếu nói ra, tương lai của anh con sẽ ra sao?"

Cha thì thở dài:

"Đường Đường, là gia chủ phải xem trọng đại cục."

Họ đều có nỗi khổ.

Đều muốn tôi tha thứ.

Một đêm nọ, tình cờ tất cả đều có mặt.

Lại tình cờ tôi cảm thấy tỉnh táo.

"Muốn tôi tha thứ sao?"

Tôi đã lâu không nói chuyện.

Nghe vậy, mắt ai cũng sáng lên.

Tôi lấy con dao dưới gối ném xuống đất:

"Đến đây."

"Ai chết trước, tôi tha thứ trước."