Chương 6

Hệ thống nói Tạ Ân vốn đã sắp trở về.

Nó chỉ tạo ra một chút bất ngờ, để thời gian hơi sớm một chút.

Tạ Ân đem cầm cố cây trâm cuối cùng.

Trên đường về lại gặp phải kẻ cướp.

Mất tiền, không nói, còn bị dọa sợ chết khϊếp.

Đầy mồ hôi lạnh, trở về nhà lại chứng kiến tình lang đang tán tỉnh góa phụ bên cạnh.

Cuối cùng cô ấy không chịu nổi nữa.

Từ nhỏ sống trong nhung lụa, được cưng chiều hết mực, nghĩ rằng có tình yêu là đủ sống.

Nào ngờ cơm áo gạo tiền đều khổ, cả trái tim duy nhất dựa vào cũng là giả.

Đêm đó liền thu dọn hành lý lên kinh thành.

Khi tôi tỉnh dậy, không có ai bên cạnh.

Tiền sảnh lại rất ồn ào.

Tiếng khóc của phụ nữ vọng lại:

"Mẹ ơi, cha ơi, con gái không ngờ Liên Châu trung thành như vậy."

"Lúc lửa bùng lên đã đẩy con ra ngoài."

"Lúc đó con đập đầu, tỉnh lại đã ở ngoại ô kinh thành, quên hết những gì đã qua."

"Những ngày gần đây, con mơ thấy khuôn mặt cha, mơ thấy anh trai dạy con chơi cờ, mơ thấy mẹ nói nhớ con..."

"Con gái của ta!"

Mẹ đột nhiên khóc lớn.

Không khó để tưởng tượng hai người ôm nhau khóc.

Đây chính là Tạ Ân sao?

Người mà mọi người đều mong đợi, Tạ Ân.

Tôi bình tĩnh nhìn lên màn giường.

Nghe cô ấy khóc cùng mẹ xong, lại khóc cùng cha.

Khóc cùng cha xong, khóc cùng Tạ Vũ.

Cuối cùng là Vệ Tuấn.

"Anh Vệ, trên đường về kinh thành, em đã nghe nói."

"Ba năm nay... anh đã..."

Tạ Ân nghẹn ngào, "kết hôn rồi, phải không?"

Vệ Tuấn dường như không đáp lại.

Tạ Ân lại hỏi:

"Còn chị thì sao? Em muốn gặp chị."

Cuối cùng tôi cũng gặp Tạ Ân.

Thực ra trước đây cũng từng gặp.

Trong thư phòng của Vệ Tuấn đầy những bức họa của cô ấy.

Với những nụ cười thướt tha, những cái nhíu mày hờn giận, những ánh mắt xấu hổ.

Tất cả đều do hắn tự tay vẽ.

Nhưng người trong tranh nào sánh được với người sống trước mắt.

Vừa vào cửa, Tạ Ân chạy vội đến giường tôi:

"Chị! Chị, em là Ân! Ân đã trở về!"

"Anh Vệ nói chị cầu phúc cho em đến kiệt sức, ngất xỉu..."

Mắt Tạ Ân đỏ lên:

"Chị, đều tại em không có chí khí, nếu em nhớ ra sớm..."

Nước mắt rơi lả tả.

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy.

Nhìn mọi người sau lưng cô ấy.

Mẹ đang lau nước mắt, Tạ Vũ kích động đến run tay.

Vệ Tuấn nhìn chằm chằm cô ấy, đầy vẻ yêu thương.

Ngay cả cha luôn nghiêm nghị cũng nhìn cô ấy run run.

"Chị, xin lỗi, trước đây là tại em suy nghĩ không thông, suýt phụ lòng dưỡng dục bao năm của cha mẹ."

"Còn để chị chịu tiếng xấu bao năm."

"Sau này, em sẽ không như vậy nữa."

"Chị tha thứ cho em được không?"

Tốt quá.

Cô ấy còn có sau này, tôi thì không.

"Tạ Đường! Tạ Ân khóc rồi! Ngươi còn ngây ra đó làm gì?!"

Tạ Vũ quát.

Tôi vừa mở miệng, mùi máu tanh ập lên, ho vài tiếng.

"Đừng diễn nữa!" Tạ Vũ cười nhạt, "Vệ Tuấn vừa bắt mạch cho ngươi, ngươi khỏe lắm!"

Vậy sao.

Tôi cười.

"Chị cười rồi! Em biết chị đẹp người tốt nết, sẽ không trách em!"

Tạ Ân cười tươi, nắm lấy tay tôi:

"Chị, từ nay chị là chị ruột của em, em là em ruột của chị."

"Hai chị em ta cùng nhau hiếu thuận với cha mẹ được không?"

Tôi rút tay ra, cười lau đi nước mắt trên má cô ấy:

"Được."

Ngay sau đó, tôi vung tay tát mạnh vào mặt cô ấy!

Rồi lại vung tay, thêm một cái tát nữa.

Lại muốn vung tay thì bị người ta giữ chặt.

"Mẹ... mẹ ơi, chị... chị..."

"Tạ Đường, ngươi điên rồi à?!"

"Tạ Ân, Tạ Ân, xem mặt con có đau không?"

"Phủ Tể tướng không có kẻ lỗ mãng như vậy! Đem gia pháp ra!"