Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Giả "Gay" Trong Chương Trình Yêu Đương

Chương 3: Đến nhà chung

« Chương TrướcChương Tiếp »


Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải đi đến nhà chung.

Trình Dĩ Trì đến đó bằng taxi. Mặc dù cậu ấy có thể lái xe nhưng xe của cậu đã được trợ lý lái đi để bảo dưỡng và phải đến ngày mai mới được giao về.

Cậu bước ra khỏi xe, đưa một bức ảnh có chữ ký của mình cho người tài xế tinh mắt đã nhận ra cậu lúc đi trên đường, rồi lấy chiếc vali lớn màu nâu từ cốp xe ra. Hôm nay là lần đầu tiên các vị khách mời gặp nhau nên cậu vẫn phải chú ý cẩn thận, mặc áo sơ mi trắng, vest màu sâm panh và quần tây trắng. Nếu chiếc cài áo màu nâu và xám khiến cho cậu trông điềm tĩnh hơn một chút thì áo màu sâm panh lại khiến cậu trở nên dịu dàng và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Trước cổng biệt thự nồng nặc mùi hoa, Trình Dĩ Trì bước nhanh đến biệt thự, nơi cậu sẽ ở trong một tháng. Cửa không đóng nên cậu liền đẩy cửa bước vào.

Sau khi bước vào cửa chính là một khu vực huyền quan khá rộng rãi, nơi khách có thể chọn thay những đôi dép yêu thích của mình. Tất nhiên, dù sao thì dép cũng đều là dép nam, nhưng cũng chỉ có năm đôi dép cặp dành cho các cặp đôi. Cậu là người đến cuối cùng, chỉ còn lại một đôi dép màu hồng gợi cảm nằm ở đó.

Trình Dĩ Trì không khỏi bật cười nghĩ: “Đây có lẽ là một trò đùa dở khóc dở cười của tổ chương trình.” Do cậu đang đeo micro thu âm cho nên tiếng cười của cậu truyền đến tai của tổ chương trình đang quan sát màn trình diễn của những khách mời khác. Mấy cô bé ở tổ tiết mục liền cười khúc khích, đạo diễn ngồi gần đó hài lòng sờ cái cằm đầy râu của mình: “Lừa được Trình Dĩ Trì xong cảm thấy thật thoải mái.”

Trình Dĩ Trì thay dép lê, xoay tay nắm cửa rồi bình tĩnh bước vào bên trong.

Trước mặt cậu là sáu người đàn ông với vẻ ngoài điển trai và khí chất tao nhã đang trò chuyện một cách lịch sự với nhau.

Người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác trắng ấm áp có vẻ hơi nhiệt tình, vừa gật đầu vừa trả lời câu hỏi của người khác. Anh ta quấn mình đến kín mít, chỉ lộ ra một phần lan da có chút phiếm hồng, khuôn mặt của anh ta cực kỳ tuấn tú, lại mang chút cảm giác cấm dục.

Người đàn ông lịch thiệp mặc áo len trắng đang giao tiếp với anh ta không mấy quan tâm đến sự nhiệt tình của anh chàng đẹp trai kia mà có chút lạnh lùng, chỉ mỉm cười đáp lại, như thể anh chỉ coi cuộc trò chuyện này như một cách để giải tỏa sự nhàm chán. Ánh mắt anh trôi đi nơi xa, thỉnh thoảng quay lại nhìn người đang nói chuyện. Trình Dĩ Trì khẽ mỉm cười cảm thấy anh ta thật sự rất giống nam chính thứ hai trong một bộ phim thần tượng, đẹp trai, hiền lành, giống như một người anh trai nhà bên vậy.

So với họ, cuộc trò chuyện của cặp đôi còn lại sôi nổi hơn nhiều.

Cổ áo của người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ tía được cởi cúc, để lộ một vùng da trắng ngần và mịn màng, với vẻ ngoài nhìn có chút ngang ngược. Bản thân anh ta cũng có mái tóc màu đỏ tươi, đôi mắt cáo xinh đẹp, cười đến có chút yêu dã, Trình Dĩ Trì mắc bệnh nghề nghiệp mà nghĩ: "Anh ấy rất phù hợp với làng giải trí, có thể đắp nạn ra hình tượng nhân vật vô cùng độc đáo, có thể không hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ rất ấn tượng.”

Người trò chuyện với anh là một đứa trẻ, đối với Trình Dĩ Trì, cậu ta còn quá trẻ và quá ngây thơ. Khuôn mặt trắng trẻo và chiếc áo len màu be trông giống như một chú mèo con được nuôi ở nhà, trên môi nở nụ cười ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu, lúm đồng tiền cũng ngoan ngoãn mím lại. Cậu bé có vẻ rất ngoan ngoãn, Trình Dĩ Trì cảm thấy trong lòng có chút tình cảm của người cha khi đối diện với cậu.

Hai người cuối cùng không trò chuyện mà chỉ ngồi yên một chỗ. Một người đang nghịch điện thoại, người còn lại cử động ngón tay một cách khó chịu cầm ly nước lên như muốn uống nước để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng khi bước vào môi trường mới.

Cậu bé đang chơi điện thoại di động, Trình Dĩ Trì cũng cảm thấy cậu ta là một đứa trẻ. Cậu ta trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng và không muốn cười. Cậu ấy mặc áo khoác da màu đen và quần đen, giả vờ tỏ ra mình có phong cách khá nổi loạn nhưng bàn tay thì không như vậy. Cậu ta cầm điện thoại ở trong quần, liên tục cọ xát vào một bên, tỏ ra có chút khẩn trương.

Cậu nam sinh lớn hơn đang chạm vào cốc nước, ánh mắt luôn quét qua trên chiếc ly. Cậu ta có vẻ ngoài khá tươi sáng, mái tóc xoăn màu nâu trông có vẻ lộn xộn, nhưng thực ra đã được chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Không giống như những người khác, cậu ta ăn mặc khá đơn giản, trông giống như một học sinh. Tuy nhiên, cậu bé này dường như là con lai, với khuôn mặt khá góc cạnh, hốc mắt sâu và sống mũi cao, điều này đã làm xáo trộn đi mất một chút khí tức học sinh của cậu ấy, tạo cho người xem cảm giác hơi bí ẩn hơn một chút.

Trình Dĩ Trì không khỏi ngưỡng mộ: “Thật sự là ở đây ai cũng rất đẹp trai. Đúng là thiên đường dành cho nhan cẩu mà.”

Vì Trình Dĩ Trì mở cửa rất lặng lẽ và lối vào nằm ở phía sau ghế sofa nên khi cậu bước vào không một ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Nhưng chẳng bao lâu, cậu bé đang uống nước thản nhiên nhìn quanh nhà, liếc nhìn lại, đôi mắt chợt cứng đờ và ngừng thở mà nhìn chăm chăm vào cậu.

"Trình....."

Cậu bé đang chơi điện thoại di động nhận thấy sự bất thường của anh ta, nhìn theo ánh mắt của ấy, khi nhìn thấy rõ người đang đứng ở cửa, cậu ta liền cầm không chắc chiếc điện thoại trên tay làm nó rơi xuống sàn, gây ra tiếng động hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chắc hẳn có người mới đến đây, họ nghĩ thế và nhìn về phía lối vào với nụ cười chào đón trên khuôn mặt.

Tuy nhiên,

Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi mà tất cả mọi người đều choáng váng.

...Trình Dĩ Trì

Chính là anh ta……
« Chương TrướcChương Tiếp »