Chương 38: Quy tắc sinh tồn trong tòa nhà

Đỡ bà lão dậy, Hàn Phi lại ôm Thần Thần vào phòng ngủ, đặt nó lên giường. “Về sau ta sẽ thường xuyên đến chơi với bà, bà có việc gì cũng có thể lên tầng trên tìm ta, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Hàn Phi đã xem nhà Mạnh Thi là căn cứ an toàn, sau khi vào game chỉ cần ở đây đủ ba tiếng đồng hồ rồi hoàn thành một nhiệm vụ là có thể offline bất cứ lúc nào, thật là hoàn mỹ nha!

Mạnh Thi vẫn đang chìm trong nỗi thống khổ nên không biết mấy chuyện này, bà chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Đã biết rõ bí mật này mà ngươi còn muốn giúp ta sao?”

Mạnh Thi đã vì sai lầm của mình mà trả cái giá quá đắt, đó chính là mạng sống của bà. Nhưng Hàn Phi sẽ không nói cho bà biết, hiện tại hắn chỉ muốn sống sót trong trò chơi âm phủ này mà thôi.

“Bà chăm sóc cho Thần Thần nhé, đừng để nó chạy loạn khắp nơi. Bà phải mạnh mẽ lên, xem như vì Thần Thần mà sống cũng được.”

Nói xong lời này, Hàn Phi tìm được giấy và bút trong phòng, chuẩn bị nói tới vấn đề chính.

Sở dĩ hắn liều mạng thu hoạch điểm thân mật và tín nhiệm của bà lão chính là vì giờ khắc này đây.

Hàn Phi hoàn toàn chẳng hiểu gì về thế giới này, hắn cần một người cung cấp thông tin tình báo, mà bà lão Mạnh Thi đã ở nơi này thật lâu, bà là nhân tuyển thích hợp nhất.

“Bà ơi, Lầu trưởng lâu như vậy còn chưa trở lại, rất có thể hắn đã xảy ra chuyện, ta muốn lên tầng mười xem sao.”

“Trên đó vô cùng nguy hiểm, ngươi tốt nhất đừng đi!” Mạnh Thi trực tiếp thuyết phục Hàn Phi từ bỏ.

“Nếu vì nguy hiểm mà không làm, vậy sớm muộn gì nguy hiểm đó cũng sẽ lan tràn đến bên người chúng ta, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa rồi.” Hàn Phi nâng bút lên. “Bà ở đây lâu như vậy, có thể nói cho ta biết trong tòa chung cư này có điều gì cấm kỵ không?”

Thấy Hàn Phi hạ quyết tâm, Mạnh Thi cũng không ngăn cản nữa. Bà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Căn hộ số 1044 ngươi ở chính là một điều cấm kỵ, ngoài ra còn có phòng 1034 đối diện. Hai gian phòng này gần như không có người nào dám đến gần, bình thường khi phải đi ngang qua ai cũng vội vã tăng tốc.”

“Trong tòa nhà này có gian phòng nào nguy hiểm hơn hai gian phòng này không?”

“Có.” Bà lão gật đầu. “Không biết trên tầng chín có gì mà ngoại trừ Lầu trưởng, không một ai lên đó còn có thể an toàn đi xuống. Cầu thang giữa tầng bảy và tầng tám cũng có vấn đề, sau 12 giờ đêm có thể sẽ bị đưa tới nơi khác, trông thấy đồ vật kỳ lạ nào đó.”

“Bà từng thấy rồi sao?”

“Nếu ta thấy thì đã không còn sống đến bây giờ, ta chỉ nghe nói mà thôi.” Bà lão cũng rất nhát gan. “Gian phòng 1084 trên tầng tám cũng từng xảy ra chuyện quỷ dị, có người thấy một bé gái trong đó. Khi Lầu trưởng còn ở đây cũng thường xuyên cảnh cáo ta tuyệt đối không nên tự mình đi tới tầng tám. Tầng bảy hình như không có ai ở, hàng xóm tầng sáu vốn đã dọn đi hết rồi nhưng đột nhiên có người bên ngoài tiểu khu dọn tới, ta rất ít khi tiếp xúc với bọn hắn, chỉ cần nghe thanh âm của bọn hắn là sẽ tránh đi.”

“Tầng sáu có bao nhiêu người ở? Toàn bộ đều là người đến từ bên ngoài tiểu khu sao?” Hàn Phi chợt nhớ đến vị hàng xóm canh chừng ngoài cửa nhà mình, hình như hắn cũng là người sống ở tầng sáu.

“Đúng vậy. Ngoài ra còn rất nhiều điểm cần chú ý, chẳng hạn như ban đêm nếu đi trên hành lang mà nghe có người gọi tên ngươi sau lưng thì tuyệt đối không được quay đầu lại. Nửa đêm có người gõ cửa cũng đừng tùy tiện mở ra, bởi vì hầu hết hàng xóm nơi này đều sẽ không ra ngoài vào ban đêm. Ta còn có một việc phải nhắc nhở ngươi, nếu khi đang đứng trên hành lang mà đèn điều khiển bằng âm thanh đột nhiên tắt ngóm, ngươi nhất định phải cực kỳ cẩn thận, bởi vì khi ấy có thứ gì đó đang đến gần ngươi…”

Bà lão nhắc nhở rất nhiều điều, Hàn Phi cấp tốc ghi lại toàn bộ.

“Bà ở đây lâu như vậy, có cảm thấy hàng xóm nào nhân phẩm tốt có thể kết bạn được không?” Hàn Phi muốn làm quen càng nhiều người càng tốt, hắn hiểu rất rõ lực lượng một người là có hạn.

Suy tư thật lâu, Mạnh Thi lắc đầu. “Không có ai thích hợp để kết bạn. Nếu nhất định phải chọn một thì ta cảm thấy hàng xóm ở phòng 1052 trên tầng năm cũng tạm được.”

“Phòng 1052?”

“Nàng ta tên là Từ Cầm, là một người điên.” Dường như sợ Hàn Phi không hiểu, bà lại nói thêm, “Tuy nàng trông có vẻ điên điên khùng khùng nhưng lại chưa từng thương tổn bất kỳ người nào. Có một lần Thần Thần vô tình chạy lên tầng năm, chính là nàng đã đưa Thần Thần trở về.”

“Được, ta sẽ thử tiếp xúc với nàng, cố gắng làm bạn xem sao.” Hàn Phi không vì đối phương bị điên mà thấy sợ hãi. So sánh với mấy người bạn cùng phòng mình, người điên không làm tổn thương ai quả thật chính là thiên sứ nha!

“Nàng là người đáng thương, nếu được ngươi giúp nàng một chút cũng tốt.”

“Vâng, ta sẽ tìm cách giải khai khúc mắc trong lòng nàng.” Cả một tòa nhà lớn như vậy lại chỉ có hai hàng xóm có thể ở chung, trong lòng Hàn Phi thật ra rất muốn khóc nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.

Hai người hàn huyên suốt ba giờ, Hàn Phi vẽ ra một tấm bản đồ, ghi chú và đánh dấu toàn bộ những khu vực cấm kỵ.

“Mục tiêu cuối cùng của ta là tiến vào phòng 1101 trên tầng mười, tìm hiểu xem vì sao đối phương lại lựa chọn ta tiến vào trò chơi này, đồng thời lấy được những thứ do Lầu trưởng để lại.”

“Trước lúc đó, ta phải trở thành bạn bè với hàng xóm phòng 1052 cái đã, cố gắng hết sức để đoàn kết cư dân trong tòa nhà này.”

Nóng vội sẽ không làm nên chuyện, Hàn Phi quyết định sẽ từng bước một thăm dò nơi này để đảm bảo mình có thể sống sót.

Khi sắp đến bốn giờ, Hàn Phi mới rời khỏi nhà bà lão, rón rén đi trong hành lang mà không kinh động bất kỳ kẻ nào.

“Trong hành lang có vết bẩn đỏ như máu, trên lan can và vách tường cũng có rất nhiều dấu tay trẻ con, xem ra Khóc đã đại náo tòa chung cư này một trận, đứa nhỏ này vì muốn tìm mình mà đã chịu khổ không ít.”

Về tới căn hộ 1044, bên trong là một mảnh hỗn độn tựa như đã xảy ra một trận đại chiến.