Chương 14: Mệnh Ta Do Ta

Nghĩ đến chính mình hiện giờ chẳng cũng có tư cách tu tiên , hắn ung dung thản nhiên hỏi: "Tiên Thiên cao thủ với người tu tiên so sánh thực lực thì như thế nào?"

"Cái này cũng không rõ lắm , nghe nói những tu sĩ này có thể sử dụng pháp thuật, thông thường Hậu Thiên viên mãn cao thủ bị pháp thuật đánh trúng chỉ có một con đường chết, nếu mà đánh không trúng liền khó nói rồi ."

Đại Thông Minh có chút không phục, "Nếu có ngày cho ta gặp được tu sĩ, nói không chừng cũng có thể gϊếŧ hắn một mạng, đến lúc đó lão Lưu ta lập tức nổi danh trong chốn võ lâm này, ha ha."

Tống Thạch không nói gì, hắn rất muốn nói mình cũng có cơ hội trở thành tu sĩ, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thịt ta?

Quên đi, hiện giờ công pháp tu tiên vẫn chưa có, còn rất sớm.

Hắn dự tính mình vẫn là nên luyện võ trước đi, đem thiên phú ra sử dụng.

"nếu ngày mai ngươi rảnh thì lén dạy ta công phu nhé."

Tống thạch thản nhiên nói.

Đại Thông Minh sửng sốt: "Thiếu gia thật muốn học? Không sợ gia tộc phát hiện sẽ trách phạt sao?"

"Sợ cái gì, ta học để cường thân kiện thể."

Tống thạch hiện tại chẳng them để ý ánh mắt của người Tống gia .

"Được rồi, ta lén dạy Thiếu gia mấy cái phương pháp thổ nạp, chỉ cần vụиɠ ŧяộʍ luyện, người bình thường cũng không phát hiện được, nếu mà thành công thì lại suy tính tiếp."

Đại Thông Minh vuốt cằm, hắn chuẩn bị dạy vị Thiếu gia này một số phương pháp dưỡng sinh, dù sao mỗi ngày đều đi thanh lâu, không dưỡng sinh kiện thể, có khi ngày nào đó tinh nguyên tiêu hao quá độ mà chết ấy chứ .

Hai người chuyện phiếm rất nhanh đã qua mấy dặm đường, Phía sau con kênh này chính là sông Cẩm Hà rộng hơn ba trượng, dòng nước chảy từ hướng Tây sang Đông, bên kia sông trồng đầy cây dâu tằm, lá cây rụng gần hết, để lại một mảnh trụi lủi, khi gió thu thổi, trông xa như quỷ quái đang loạn vũ.

Bên cạnh cửa thành, có một nhánh sông xuyên qua Cẩm Tú Thành, đây là một nhánh của sông Hoài, trên đây có không ít thuyền hoa, treo đèn l*иg màu đỏ, từng đợt âm thanh sáo trúc huyền cầm văng vẳng, còn có cả tiếng cười đùa nam nữ truyền ra.

Đại Thông Minh nhìn qua sông Cẩm Hà yên tĩnh vắng lặng, chỉ lo gặp chuyện không may, lại khuyên giải: "Thiếu gia, hay người đi dạo thuyền hoa đi, bờ sông gió lạnh dễ bị cảm lắm."

Tống Thạch không để ý đến lời can ngăn của Đại Thông Minh, nhìn mặt sông sáng lấp lánh, nói: "Người của Cẩm Nguyên Tự chết ở đoạn nào?"

Đại Thông Minh thở dài một tiếng, biết tính cách vị này rất ngang bướng, trả lời: "Ở bên cạnh bãi lau sậy."

"Thả ta xuống ở bờ sông, ngươi tự trở về, ta muốn yên tĩnh muột mình."

Đại Thông Minh muốn khóc luôn: "Thiếu gia, nếu ngươi gặp chuyện không may thì ta biết làm sao đây."

"Không chết được, ta đi gặp một vị bằng hữu, hắn là cao thủ."

Tống Thạch xua tay, thấy xe đã tới bờ sông liền nhảy xuống bước đi.

Có thể do liên tục chết mấy người nên bên bờ sông không một bóng người.

Gió thu hiu quạnh, mặt nước vắng lặng, không có cả tiếng động của côn trùng.

Ánh sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, một vầng trăng tàn trở thành ánh sáng duy nhất trên bầu trời, thỉnh thoảng còn bị mây đen che mất.

Dọc theo bờ sông đi dạo trong chốc lát, một bóng người cũng không có.

"Đại Thông Minh, ta nói không cần đi theo ta, ngươi mà không nghe lời, cẩn thận ta trừ tiền công của ngươi."

Tống Thạch bỗng nhiên mở miệng.

Phía sau một mảnh im lặng.

Đại Thông Minh ngồi xổm sau một đám cỏ lau, mắt chọi gà mắt mang theo vẻ trêu tức: "Thiếu gia muốn lừa ta à, lão Lưu ta sẽ không mắc mưu đâu."

Sưu!

Một khối màu đen phi lại đây, Đại Thông Minh cũng có chút bản lĩnh, nghe được phương hướng âm thành liền bắt được bóng đen, nhìn kỹ thì phát hiện là một viên đại đá cuội!

Hắn đổ mồ hôi lạnh, viên đá này từ đâu bay tới?

Chẳng lẽ. . . . . . Hắn sắc mặt cổ quái nhìn về phía Tống Thạch.

"Còn đi theo ta nữa ta sẽ không khách khí đâu!"

Lạnh lùng lưu lại một câu, Tống Thạch sải bước rời đi.

Hắn hiện tại tuy rằng dương khí không đủ, nhưng tinh thần lực vẫn còn, có thể phát hiện Đại Thông Minh vẫn đang lén lút đi theo hắn.

Đại Thông Minh ngơ ngác nhìn viên đá trong tay, để mặc Tống Thạch đi xa.

"Thiếu gia sao có thể phát hiện ra ta, lão Lưu ta nói thế nào cũng là nhất lưu cao thủ, có lẽ nào gần đây gặp nữ nhân nhiều quá, căn cơ bất ổn, làm cho thân pháp tụt lùi ?"