Chương 16: Rút Thưởng Hệ Thống

Trong ba nhân tố ảnh hưởng đến phần thưởng thì thực lực là nhân tố chủ chốt nhất.

Thế này hợp lý đấy, lúc trước hắn luôn muốn mạnh lên phần thưởng lúc đầu càng thấy quá ít ỏi, bây giờ thì không thành vấn đề rồi.

Về phần rút thưởng hệ thống, chính là hệ thống mở ra một cái vòng quay để quay thưởng.

Tống Thạch vội vàng mở ra nhìn thoáng qua, mặt trên có mười hai hình cây quạt, diện tích có to có nhỏ, một nửa số đó hiện dấu chấm hỏi, tức là phần thưởng chưa rõ.

Còn lại một nửa hiện ra thông tin phần thưởng làm cho hắn nhìn muốn rớt nước miếng.

Tiên Thiên Đan: gia tăng xác suất trở thành Tiên Thiên cao thủ!

Trúc Cơ Đan: tăng tỷ lệ thành công nhất định khi đột phá Trúc Cơ.

Cửu Dương Thần Công: Thần Cấp công pháp võ đạo thuộc tính Dương, có thể tu luyện ra Cửu Dương Thần Lực!

Tiên Thiên Thuần Dương Công: công pháp tu tiên cao nhất, có thể hoàn mỹ đột phá trúc cơ!

Chân Dương Tỏa Tử Giáp: Bảo cụ phòng ngự trung phẩm, có khả năng ngăn cản sát thương nhất định.

Quân Tử Kiếm: Thượng phẩm bảo kiếm, sợi tóc thổi qua liền đứt đoạn, chém sắt như chém bùn!

Sáu bảo vật này có hai cái có liên quan đến tu tiên, đặc biệt là hai món công pháp, làm cho hắn thèm đỏ mắt.

Nếu có thể rút trúng thì hắn lập tức có thể tu luyện.

"Còn chưa có cơ hội rút thưởng, haizz."

Tống thạch ánh mắt tiếc nuối, cơ hội rút thưởng không thể lấy thuộc tính điểm ra đổi, phải tiêu diệt đối tượng đã gϊếŧ chết hắn, hoặc tu luyện công pháp đến viên mãn mới có.

Đây cũng là để hạn chế hắn điên cuồng đi chịu chết để lấy phần thưởng, thúc đẩy hắn nghiêm túc tu luyện.

"Cá và tay gấu không thể có cả hai, thuộc tính điểm và cơ hội rút thưởng phải bảo trì sự cân bằng nhất định, với cả không thể bị cùng một đối tượng gϊếŧ chết quá mười lần, nếu không sẽ có nguy hiểm bị bại lộ, hệ thống cũng là đang giúp ta từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm này."

Tống Thạch có chút đăm chiêu, hắn phải thường xuyên đi chịu chết, sớm hay muộn cũng sẽ có người phát hiện ra.

"Căn cứ tình hình chịu chết thực tế, một khi cảm thấy không thích hợp tiếp tục đi chịu chết thì phải đem đối tượng gϊếŧ chết ta tiêu diệt!"

Tống Thạch ngộ ra một nguyên tắc, ánh mắt lại dừng trên điểm thuộc tính.

"Hôm nay tạm thời không thêm thuộc tính, chết xong vài lần nữa rồi tính tiếp!"

Hắn đứng dậy cất bước, chuẩn bị lại đi một chuyến, nghĩ đến cái gì, quay lại tìm được trong tủ một cái mặt nạ, lại thay một bộ quần áo huyền sắc mộc mạc, lúc này mới đẩy cửa rời đi.

"Dùng mặt nạ che mặt lại, cho dù có người nhìn thấy ta đang chịu chết, cũng không trực tiếp bại lộ thân phận."

Tống Thạch thầm nghĩ, nhân lúc tối trời chuồn ra khỏi cửa.

"Thất thiếu gia."

"Ân."

Dọc đường gặp mấy gia đinh nha hoàn, Tống Thạch đều không nói thêm lời nào, nhanh chóng ra khỏi trang viên Tống Gia, biến mất trong bóng đêm.

Một khắc sau.

Cạnh cửa hông, Đại Thông Minh đánh xe ngựa về.

Hắn đang lo lắng Tống Thạch có thể gặp chuyện không may hay không.

Nếu thật có chuyện xảy ra, dù là Tống Thạch cố ý đuổi hắn về thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm.

"Lão Lưu, sao ngồi thẫn thờ ở đây buồn bã ỉu xìu thế, hay là đi theo Thất thiếu gia chơi đùa nữ nhân đến mệt mỏi?"

Thống lĩnh hộ vệ canh cửa lão Triệu nhìn qua, trêu ghẹo nói.

"Đánh rắm, ngươi thừa biết lão tử không chơi đùa nữ nhân."

Đại Thông Minh trừng mắt phản bác, ghìm chặt dây cương dừng lại: "Lão Triệu, lát nữa Thất thiếu gia trở về, nhớ báo cho ta một tiếng nhé."

"Thất thiếu gia không phải đã trở về rồi à, nhưng vừa nãy lại đi ra ngoài rồi, ta còn thấy lạ sao không thấy ngươi đi cùng."

Lão Triệu dáng người khỏe mạnh thấp lùn, mặt to mắt nhỏ mang theo quầng thâm nhàn nhạt, tuổi đã qua bốn mươi, thoạt nhìn đôn hậu thành thật.

"Đã trở về?"

Đại Thông Minh lắc đầu nguầy nguậy: "Làm sao có thể thế được, Triệu mù, chắc chắn là mắt ngươi không tốt, nhìn lầm người , ta vừa tách ra với Thiếu gia ở Nam Thành sau đó đánh xe trở về luôn, sao lại còn chậm hơn thiếu gia?"

"Đm, ai mắt mù, ta nhìn người qua lại không sót một ai nhé, có mà ngươi trên đường còn mải đi vệ sinh, nên mới để Thất thiếu gia quay lại trước ấy."

Lão Triệu bĩu môi, lời này lại làm cho Đại Thông Minh toát mồ hôi lạnh.

Hắn là gặp quỷ rồi, một đường ra roi thúc ngựa làm sao vẫn về muộn hơn so với Thất thiếu gia?