Chương 17: Việc Lạ Năm Nào Cũng Có, Năm Nay Đặc Biệt Nhiều

Hắn không khỏi nói thầm: "Việc lạ năm nào cũng có, sao năm nay lại đặc biệt có nhiều thế."

Lão Triệu thầm chấp nhận: "Đúng vậy, gần đây rất nhiều việc lạ xảy ra, ngay như hôm nay ngươi hẳn là ở bên ngoài nghe nói Tống Gia chúng ta cũng có người chết đuối trên sông Cẩm Hà rồi đúng không?"

"Người chết là gia đinh nào?"

Đại Thông Minh đoán là Thất thiếu gia ngồi xe ngựa của ai đó trở về, không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu hỏi về lời đồn đãi bên ngoài.

"Ngươi khẳng định không tưởng tượng được đâu."

Lão Triệu thần sắc phức tạp lại mang theo ý sợ hãi: "Người chết chính là Lão Đới!"

"Cái gì, Đới Đẩu kia bị chết đuối?"

Đại Thông Minh trừng lớn đôi mắt gà chọi, cực kỳ khϊếp sợ, nhìn có chút buồn cười.

Lão Triệu suỵt một cái, "Nhỏ giọng chút, việc này không nên lan truyền ra đâu, nếu không sẽ làm lòng người hoảng sợ, Lão gia bây giờ đang rất đau đầu đấy, còn hạ lệnh không được loạn truyền."

"Sao có thể là hắn, người này chính là cao thủ nhất lưu, thân có bát ngưu chi lực, bản thân cũng biết bơi. . . . . ."

Đại Thông Minh thì thào, thật sự là chưa thể tiếp thu được.

Tuy rằng hắn cùng Đới Đẩu không hợp nhau, nhưng cũng thừa nhận thực lực của đối phương so với hắn mạnh hơn một chút, có thể nằm trong mười cái tên cao thủ nhất của Tống Gia.

Thế mà một người sống sờ sờ ra đó bị chết đuối, lại còn chết ở khu vực hòa thượng của Cẩm Nguyên Tự vừa chết đuối, thế nào cũng thấy quỷ dị.

"Cho nên mới nói kỳ quái đó, một Hậu Thiên cao thủ thế mà bị chết đuối, má ơi xưa nay chưa thấy bao giờ."

Lão Triệu hùng hùng hổ hổ.

"Không xong!"

Đại Thông Minh kinh hô một tiếng, vội vàng nhảy xuống xe, "Lão Triệu, ngươi xác định vừa rồi nhìn thấy Thất thiếu gia?"

"Lão tử phải nói bao nhiêu lần nữa, Thất thiếu gia đã trở về rồi, chúng ta còn chào hỏi qua mà."

Lão Triệu rất là mất kiên nhẫn.

Xác định lão Triệu không nói nhầm, Đại Thông Minh thở phảo nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, vừa nãy Thất thiếu gia đi chính là khúc sông cỏ lau kia đấy."

"Thất thiếu gia đi chỗ nào?"

Lão Triệu sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu nhìn lại: xung quanh một mảnh tối đen, không khỏi chột dạ nói: "Mẹ ôi không phải gặp quỷ đấy chứ, nghe nói người sau khi chết sẽ hiện hồn về, hơn nữa Thất thiếu gia còn mặc quần áo màu đen. . . . . ."

"Ngươi đừng làm ta sợ!"

Đại Thông Minh nghe xong tóc gáy dựng chổng ngược.

"Có quỷ mới biết, vừa rồi tối lửa tắt đèn ai biết là người hay quỷ."

Lão Triệu túm thật chặt quần áo, "Mẹ ôi, người luyện võ cũng sợ những thứ không sạch sẽ, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút, đừng giống như Đới Đẩu chết không rõ ràng."

"Ngươi mẹ nó muốn trốn thì còn trốn được, lão tử là cận thân hộ vệ, muốn trốn không ra cũng không được."

Đại Thông Minh thở dài: "Đầu năm nay kiếm tiền khó thế."

"Loạn thế sắp tới rồi, dựa vào Tống gia so với hành sự một mình an toàn hơn, còn có cơ hội được Tần lão chỉ điểm, tiếp xúc với Tiên Thiên một chút, đối với ta và ngươi cũng coi như không tồi ."

Lão Triệu vỗ vỗ vai Đại Thông Minh, liếc đôi mắt nhỏ gian gian: "Nhìn bộ dáng này của ngươi, Bàn Nhược Công chắc cũng sắp đến tầng thứ chín rồi đi? Nếu có thể đột phá đến sau Hậu thiên cảnh giới, có được Nhất Tượng chi lực, cũng coi như thêm chút lực lượng tự bảo vệ mình."

"Đột phá cũng không ích gì, liên tục hai Hậu Thiên cao thủ đều chết không rõ ràng, ta chỉ hơn người bình thường một chút sức tự bảo vệ mình thôi."

Đại Thông Minh lắc đầu, "Bây giờ quan trọng là phải nhanh tìm được Thất thiếu gia, nếu mà thực gặp chuyện không may sẽ phiền toái lắm "

"Chỉ cần ngươi có thể đột phá đến tầng thứ chín, một thiếu gia con thϊếp thất cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm sẽ không làm liên lụy nhiều đến ngươi."

Lão Triệu ý vị thâm trường, "Lão gia chuẩn bị chiêu mộ thêm cao thủ hộ viện, ngươi hãy nắm lấy cơ hội này, nếu có thể trở thành đầu lĩnh, sẽ không phải cùng cùng hoa hoa công tử này lãng phí thời gian nữa."

"Thất thiếu gia kỳ thật cũng không tệ lắm."