Chương 6: Con Đường Văn Võ

"Khụ, lão Lưu ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là nữ nhân kia vác bụng tìm tới tận cửa, không biết sau đó như nào lại nhảy giếng tự sát ."

Đại Thông Minh vốn tên thật là Lưu Lực Manh, bình thường thích tự xưng là Lão Lưu.

"Ngươi mà còn không rõ cmn ràng à?"Tống thạch cạn lời.

"Thân phận thiếu gia người tôn quý, nào cần phải biết mấy chuyện đáng xấu hổ như này." Đại Thông Minh cười hề hề, kỳ thật hắn cũng hiểu được, Tống Thạch trong nhà không được coi trọng, mẫu thân xuất thân nha hoàn, lại còn bệnh mà chết sớm, bình thường đều do gia đinh nha hoàn bọn họ hầu hạ.

Nếu không phải nghe người được khác nói chuyện, hắn làm sao mà biết được mấy tin tức như này.

Hắn đoán thiếu gia nhà mình đi thanh lâu uống rượu nghe được người khác nói chuyện phiếm nên biết chuyện.

"Xem ra ta bị nữ quỷ kia cho là quả hồng mềm mà bóp đây, nghĩ muốn gϊếŧ ta để đe dọa lão Tam, hay là nàng vốn không tiếp cận được lão Tam?"

Tống Thạch nhíu mày, nhìn ra bên ngoài. Cuối thu trong trẻo, ánh nắng tươi sáng.

Hắn hít sâu một hơi, tự mình suy đoán, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

"Mặc kệ thế giới này có bao nhiêu yêu ma quỷ quái, lão tử không chết được, sợ cái gì?"

Hắn thì thầm trong lòng: "Đã có quỷ quái, chứng tỏ cũng có người tu luyện, nhất định phải tiếp xúc mới được, ta phải tu tiên, cũng không có hứng thú tranh đoạt gia sản cùng người khác!"

"Thất thiếu gia!" Một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt hung dữ, da đỏ và đôi mắt to như chuông đồng bước tới.

So sánh với người cao 1m76, phong độ nhẹ nhàng Tống Thạch, người này cao trên 2m, thoạt nhìn hung thần ác sát, đi tới mang chút cảm giác áp bách.

"Đới Đẩu,có chuyện gì?"

Tống Thạch mặt không biến sắc, người này là thị vệ của đại phòng ngày thường ỷ vào uy thế của chủ nhân, đối với hắn không hề cung kinh, hắn tự nhiên cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.

Đới Đẩu nghiêng mắt, tùy tiện mở miệng:

"Tối hôm qua có một người gác cổng chết một cách khó hiểu, Lão Gia cảm thấy trong nhà có thứ không sạch sẽ, chuẩn bị thỉnh cao tăng Cẩm Nguyên Tự làm pháp sự.

Thời gian vào buổi trưa canh ba, Lão Gia nói nam nhân trong nhà phải có mặt đúng giờ, thông báo cho người một chút, đừng có lại chạy tới Yêu Nguyệt Lâu qua đêm không về."

"Người gác cổng chết rồi?"Tống thạch thay đổi ánh mắt, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ trước khi ra tay với mình, nữ quỷ kia đã hại chết một mạng người?

"Chỉ có việc này thôi, người xem mà làm nhé."

Đới Đẩu lười nói nhiều với vị thiếu gia con thϊếp thất này, xoay người liền nghênh ngang đi thẳng.

"Mẹ nó, tỏ vẻ cái cái gì!" Đại Thông Minh thầm mắng: “Còn không phải là ỷ mình là người đại phòng sao, thực lực của lão tử cũng chẳng kém ngươi.”

"Đại Thông Minh, ngươi bây giờ là nhất lưu, nhị lưu hay là tam lưu?"

Tống thạch chế nhạo.

Hắn biết người luyện võ phân chia nhất lưu, nhị lưu, đáng tiếc hắn không luyện võ, bởi vì trong nhà không cho phép, an bài hắn đi theo con đường khoa cử, cho nên không được tiếp xúc nhiều, không rõ lắm.

"Ta đương nhiên là nhất lưu, nếu không phải mắt ta không tốt, hừ hừ, đỉnh lưu ta cũng không sợ."

Đại Thông Minh nheo mắt, hắn có làn da ngăm đen, cái trán trũng xuống, xương gò má rất cao, thoạt nhìn có chút buồn cười.

"Nói ta nghe một chút, người luyện võ các ngươi phân chia thứ hạng như thế nào?"

Tống thạch tò mò.

"Thiếu gia, lão gia có lệnh, không thể cho người tiếp xúc với võ thuật, tránh người phân tâm chuyện khoa cử." Đại thông minh nghiêm mặt.

Tống gia con cháu từ nhỏ đã được căn cứ vào thiên phú phân chia con đường văn võ, Thất thiếu gia theo văn, không được tập võ, nếu bị người khác biết hắn tiết lộ chuyện trong võ lâm, liền sẽ bị trách phạt.

"Lời này ngươi đã nói không ít lần, nhưng nếu hôm nay ta nhất định muốn biết thì sao?" Tống Thạch lạnh lùng nói, trong mắt có hào quang hừng hực, lại mang theo khí thế không giận tự uy.

Đại Thông Minh kinh ngạc, cảm giác hôm nay vị thiếu gia ăn chơi trác táng này có chút không giống trước đây.