Chương 58

Năm nay hỉ sự nhà Vương Nhị đặc biệt nhiều.

Đầu tiên là vào thángba, sau hơn một năm thành thân, ca nhi của Vương Đại Trụ rốtcuộc đã mang thai. Tháng tư tiếp theo, sau khi đã có kết quả củakỳ thi công danh, vị hôn phu của Miêu Nhi nổi danh trên bảngvàng.

Vui mừng chưa chấm dứt ở hai hỉ sự này, tháng tám tới đây,sinh nhật mười hai tuổi của Miêu Nhi đã tới rồi.

***

Đầu tháng tám, Miêu Nhi chịu không nổi cái nóng đã cùng Lý Học Tuấn về Hoàng Hà thôn, nơi mát mẻ hơn rất nhiều để ở.

Nhàcủa Lý Học Tuấn ở làng Lý đã xây dựng được không sai biệt lắm,chỉ là gia cụ ở bên trong còn chưa được làm tốt nên hai người vẫnphải ở nhà của Miêu Nhi.

….

Hôm nay, Miêu Nhi chính thức tròn mười hai tuổi.

Buổi tối,Ngô Tô Nhi làm một bàn đồ ăn lớn, đem ra thêm mấy vò lớn rượugạo tinh khiết nhà mình nhưỡng, làm mọi người ăn vô cùng náonhiệt.

“Huynh uống ít một chút, rượu gạo nhà ta nhưỡng có nồng độ rấtcao, nếu uống thêm nữa sẽ say đó” Miêu Nhi thấy Lý Học Tuấncứ uống liên tục một bát lại một bát rượu gạo, lo lắng khuyên cannói.

“Không có việc gì đâu, hôm nay là ngày vui mà, ha ha, Miêu Nhi rốtcuộc đã trưởng thành, đến, cha, Đại Trụ, uống với ta thêm một bátnữa” Lý Học Tuấn lại uống thêm một ngụm lớn rượu gạo, mangtheo một chút men say nói.

“Đúng, Miêu Nhi, hôm nay nhi đừng quản, ăn thêm nhiều mộtchút, còn Học Tuấn, uống tiếp nào” Đại Trụ đơn giản vừa cười vừanói, sau đó bưng bát lên cụng với Lý Học Tuấn một cái “ba”, liềnngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Vương Nhị cũng chỉ ngồi một bên tủm tỉm cười, nhìn hai ngườibọn họ uống rượu, trong mắt không có một tia phản đối.

“Lần trước thi đậu công danh, cũng chưa từng thấy huynh hưngphấn đến như vậy…” Miêu Nhi thấy tất cả mọi người đều một bộ dạng tùy ý Lý Học Tuấn, bèn bất mãn nói thầm.

Ngô Tô Nhi gắp cho Miêu Nhi một đũa thịt cá, vui vẻ nói: “Miêu Nhi của chúng ta hôm nay chân chính thành người lớn, con cứviệc ăn phần của con đi”

Vương Nhị, Ngô Tô Nhi, Vương Đại trụ cùng Lý Giai Nhi đều minhbạch tâm tư của Lý Học Tuấn, ngày hôm nay sao có thể khônghưng phấn cho được, từ khi hai người thành thân đến giờ, đã quahai năm, không thấy Lý Học Tuấn đã nhẫn đến đỏ cả con mắt rồisao.

Phương sư phụ bưng một chén rượu gạo lên chậm rãi uống, cườinhìn mấy hài tử làm ầm ĩ. Vương Hưng, Vương Tổ, Tam Cẩu Tử ngàyhôm nay cũng được cho phép uống hai chén rượu gạo. Ba tiểu haitử bình thường thèm uống nhưng không được, nên bây giờ khithấy rượu gạo được rót đầy vào chén, ba cái miệng nhỏ bé liền liêntục uống không ngừng nghỉ, bởi vì thường ngày, Ngô Tô Nhi khôngđể cho mấy đứa nó đυ.ng đến một chút rượu gạo. Lý Thạch ngồi ởgiữa hai đứa sinh đôi, cùng hai đứa nó đừa giỡn, Lý Giai Nhi đãgiúp nó thuê một gian phòng nhỏ ở trong xóm, đang chuẩn bị đemvài món gia cụ bỏ vào, dự định cuối năm nay sẽ đưa Lý Thạch dọnra bên ngoài sống riêng.

Sau khi ăn xong, mấy tiểu hài tử cũng uống xong hai chén rượugạo đều đã vựng vựng hồ hồ, nhưng không có làm ầm ĩ mà kéonhau đi ngủ hết.

….

Miêu Nhi ra sức đem Lý Học Tuấn đang cười khúc khích khôngngừng vào gian phòng của mình “Đã kêu huynh uống ít đi, cònkhông nghe, hiện tại thì hay rồi, nhìn ngươi bây giờ xem có tắmnổi không…”

“Hắn hắc, Miêu Nhi, Miêu Nhi, hắc hắc…” Lý Học Tuấn lấy tay vuốtvuốt mặt của Miêu Nhi, trong miệng cứ lẩm bẩm.

“Không nên cử động, để ta giúp huynh cởϊ qυầи áo” Miêu Nhilấy tay của Lý Học Tuấn ra, cố sức giúp Lý Học Tuấn cởi ra nút thắttrên áo.

“Ai, tay huynh đang làm gì vậy?” Miêu Nhi kinh hô.

Chờ Miêu Nhi đem y phục của Lý Học Tuấn cởi ra gần hết thì Lý Học Tuấn cũng bắt đầu cười khúc khích, sau đó đemy phục của Miêu Nhi thoát ra ngoài, không biết có phải do saynên không khống chế được sức mạnh hay không mà Lý Học Tuấn lôikéo một hồi liền đem áσ ɭóŧ của Miêu Nhi xé thành hai nửa.

“A, y phục của ta” Miêu Nhi kêu lên, đó là cái áo tốt nhất của cậu a.

“A Nhị, nếu không ngươi đến xem thử đi?” Ngô Tô Nhi nghe thấyđộng tĩnh của phòng bên cạnh mình thì có chút lo lắng hỏi.

“Ngươi đừng đa sự nữa, Miêu Nhi dù sao cũng đã lớn như vậy rồi,còn cái gì không thể làm nữa, đi nhìn cái gì” Vương Nhị vừa xoaxoa thân thể vừa nói.

“Không phải là ta đang lo lắng sao, Lý Học Tuấn thế nhưng uốngkhông ít rượu” Ngô Tô Nhi bất mãn nói.

“Được rồi, được rồi, chuyện bọn nhỏ cứ để tụi nó giải quyết,chúng ta đi nghỉ thôi” Vương Nhị thoải mái nói.

…..

Miêu Nhi vừa đem kiện y phục cuối cùng của Lý Học Tuấn cởira xong thì trên người mình cũng đồng dạng trần trụi. Lý Học Tuấnvừa ngồi vào mộc dũng thì đã dùng sức kéo một cái, ở lúc Miêu Nhi kinh hô thì đã đem Miêu Nhi kéo vào trong mộcdũng, làm nước chảy tràn ra đất.

Cái mộc dũng này là Miêu Nhi đặc biệt kêu Lý Học Tuấn làm,chuyên môn dùng để cho mình và Lý Học Tuấn khi nào về đây ở thìtắm, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu một người tắm thìdư dả, nhưng hai người cùng tắm thì nó lại có vẻ nhỏ hơn nhiều.

“Huynh muốn chết sao? Sau này không được uống rượu nhiều nhưvậy nữa” Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn chen chúc trong mộcdũng, nên chỉ có thể ngồi trên đùi của Lý Học Tuấn, ở trước ngực của Lý Học Tuấn căm giận mắng.

Lý Học Tuấn đã từng tẩy qua cho Miêu Nhi, bất quá khi đó Miêu Nhi đều là mơ mơ màng màng, cũng ít có cảm giác. Lần nàyMiêu Nhi lại thanh tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn, Miêu Nhi có chút không biết làm sao để hạ thủ.

“Hừ, tiện nghi cho huynh rồi” Miêu Nhi cầm khăn tắm lên,trước tiên giúp Lý Học Tuấn lau người, từ cánh tay, đến lưng, ratrước ngực, sau đó xuống bụng, lại xuống chút nữa, Miêu Nhiliền chần chờ một chút, liếc mắt một cái, a, người này phát dụcthật là hoàn hảo, nhìn nhìn lại mình, vừa trắng noãn vừa nộn nộnđã không nói, lại nhỏ mà còn không có lông nữa chứ.

Miêu Nhitrừng mắt nhìn Lý Học Tuấn còn đang cười khúc khích ở bên cạnh,liền trực tiếp bỏ qua bộ vị mà chà đại thối ởphía sau.

Lý Học Tuấn một bên cười khúc khích, một bên nhìn biểu tình sinhđộng của Miêu Nhi, trong ngực có cảm giác vui ngất trời.

Trước đây để thuận lợi cho việc buôn bán, hắn đã ở bên ngoài xãgiao không ít, rượu mạnh đến mấy cũng từng uống qua, vài bátrượu gạo như thế này làm sao mà say được, hắc hắc, Miêu Nhithật là ngốc….



Sau khi làm xong tốt, Miêu Nhi thật vất vả mới có thể đỡ Lý Học Tuấn đi đến giường, vừa định xoay người, thế nhưng lại pháthiện góc áo của mình đã bị Lý Học Tuấn nắm lại.

“Ai, mau buông ra, ta còn phải bưng nước ra ngoài” Miêu Nhikéo lại áo của mình hô lên.

“Ngủ… ân… ngủ… ngủ…” Lý Học Tuấn không nghe theo, cũng khôngbuông tay.

“Được rồi, được rồi” Miêu Nhi rốt cuộc đành phải thỏa hiệpmà trèo lên giường, mộc dũng và mấy thứ còn lại đành phải đểngày mai dọn vậy.

….

“Hắc hắc, Giai Nhi, bọn họ rất lợi hại nha, tiếng vang lớn như vậy”Vương Đại Trụ uống cũng có chút nhiều, cùng người bình thườngkhông sai biệt lắm, nên chắc cũng không đến nỗi say lắm, lúc nàyđang nằm ở trên giường nói lung tung, ôm Lý Giai Nhi lại hôn “Ách,ta muốn, ta cũng muốn nữa”

Lý Giai Nhi mang thai đã được sáu, bảy tháng, lúc trước còn lo lắngcục cưng sẽ bị thương tổn, nên không dám sinh hoạt vợ chồng. Lý Giai Nhi đã cố ý hỏi qua đại phu, thời điểm sáu, bảy tháng sẽkhông cản trở chuyện này nữa, chỉ cần cẩn thận một chút là được,hơn nữa mấy tháng mang thai cuối, còn phải làm chuyện phòng thenhiều hơn một chút, như vậy có thể trợ giúp sinh sản để cục cưngcó thể thuận lợi ra đời.

Thời gian này hai người lại có nhu cầu rấtlớn về chuyện này, mấy tháng rồi chưa làm, đều đã nhịn đến mứckhó chịu. Đại Trụ lúc trước vốn kiên trì không chịu làm, đến khiđại phu nói thời điểm mang thai mấy tháng cuối chuyện phòng thekhông ảnh hưởng gì mấy nên Đại Trụ mới làm sơ qua mấy lần, cănbản không thể tận hứng được.

Hôm nay Đại Trụ có uống một chútrượu nên không chú ý tới chuyện đó nữa, Lý Giai Nhi thân thể liềnmềm nhũn dựa vào trong lòng của Vương Đại Trụ.

….

“Miêu Nhi, Miêu Nhi, ta thật cao hứng, thực sự vui vẻ…”

Miêu Nhi vừa lên giường, Lý Học Tuấn liền nhào tới ôm lấy Miêu Nhi hôn lung tung trên mặt.

“Uy, huynh làm cái gì vậy, thanh tỉnh một chút đi” Miêu Nhiđẩy đẩy khuôn mặt đang kề sát mình của Lý Học Tuấn.

Đêm nay, Miêu Nhi chỉ cảm thấy khí lực của Lý Học Tuấn thậtkinh người, nhất là cánh tay ôm mình chặt cứng, còn tay kia thì ởkhắp nơi trên người mình chạy loạn, cuối cùng lại chạy đến xungquanh bộ vị mẫn cảm của mình, sau đó, chính mình trở nên rấtsảng rất sảng.

Sau khi cao trào qua đi, lại đến phiên Lý Học Tuấn,lúc bắt đầu còn hoàn hảo, Lý Học Tuấn chỉ ôm chính mình cọ quacọ lại, đến một lúc sau khi mình đã mệt chết, đang mơ mơ màngmàng thì…

“A, huynh làm cái gì vậy, đau muốn chết” Miêu Nhi nửa mê nửatỉnh quát lên một tiếng, sau đó triệt để tỉnh táo lại.

Lúc này, Lý Học Tuấn đã tiến vào được phân nửa, bị Miêu Nhikêu lên xong, liền dừng ở nơi này không vào được nữa.

“Miêu Nhi, Miêu Nhi, nhi thả lỏng, thả lỏng a” Lý Học Tuấn thốngkhổ kêu lên.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài…” Miêu Nhi chuyển động thân mình, ýđồ rời xa Lý Học Tuấn.

“Thả lỏng, đừng lo lắng” Lý Học Tuấn lúc này chỉ biết bám theo Miêu Nhi, ở bên tai nhẹ giọng nói, một tay nắm lấy tiểu điểu nhicủa Miêu Nhi vuốt ve lên xuống.

Địa phương vừa mới phát tiết qua một lần của Miêu Nhi vẫncòn cực kỳ mẫn cảm, Lý Học Tuấn vừa mới chà xát vài cái lại mộtlần nữa hiên ngang đứng lên.

Lực chú ý của Miêu Nhi từ phía sau bị chuyển dời ra phíatrước, không tự chủ được mà thả lỏng toàn thân, Lý Học Tuấn liềnnhân cơ hội đó không chút do dự đi vào.

“A…” Khuôn mặt Miêu Nhi thoáng cái trắng bệt, đó không chỉlà đau nhức đơn thuần, Miêu Nhi nhất thời không thể phản ứnglại chuyện đang xảy ra.

Lý Học Tuấn thở phảo một hơi nhẹ nhõm, cắn cắn vành tai nhỏnhắn của Miêu Nhi, thấp giọng nói: “Không có việc gì đâu, lậptức sẽ không đau nhức nữa, Miêu Nhi, nhịn một chút, lập tức sẽtốt liền”

Đầu tiên, Lý Học Tuấn chuyển động nhẹ nhàng vài cái, sau đó cànglúc càng nhanh, cuối cùng là hoàn toàn chìm đắm trong vui vẻ, âmthanh trong miệng vô thức phát ra “Miêu Nhi, Miêu Nhi…”



Sáng sớm ngày thứ hai, Miêu Nhi không có dậy ăn điểm tâm, Lý Học Tuấn lại bưng một chén cháo vào trong phòng cho Miêu Nhi.

“Miêu Nhi, ăn một chút rồi lại ngủ tiếp” Lý Học Tuấn buông bátcùng muỗng xuống, vỗ nhè nhẹ bên ngoài chăn, nơi Miêu Nhiđang chôn mình vào trong đó, ôn nhu nói.

Miêu Nhi nắm chặt góc chăn, nhất quyết không chịu đi ra.

Lý Học Tuấn thở dài một hơi “Ta đi ra ngoài trước, cháo ta để trênbàn, nhi cũng nên dậy ăn một chút đi”



Sáng sớm vừa tỉnh, Lý Học Tuấn liền biết Miêu Nhi đang tứcgiận, đưa lưng về phía mình, gọi thế nào cũng không để ý, cuốicùng còn đem toàn bộ chăn kéo qua, ngay cả đầu cũng không để lộra ngoài.



“Miêu Nhi ăn chưa?” Ngô Tô Nhi thấy Lý Học Tuấn tay không đi tới,quan tâm hỏi.

“Còn đang tức giận, không chịu ăn” Lý Học Tuấn có chút xấu hổnói: “Đều do con, đáng lẽ tối hôm qua con không nên uống rượu”

“Không có việc gì đâu, Miêu Nhi từ nhỏ đã được chiều chuộng, bâygiờ chỉ hơi tức giận chút thôi, để A sao vào xem nó cho” Ngô Tô Nhi một bên thu thập chén bát, một bên an ủi Lý Học Tuấn sắc mặtkhông được tốt cho lắm.

….

Miêu Nhi ngay cả đầu cũng trùm kín, kỳ thực rất khó chịu, thếnhưng, Miêu Nhi một chút cũng không muốn xốc chăn lên, cảngười đều đau nhức, nhất là địa phương khó mở miệng ở phía sau.

Miêu Nhi vẫn không thể tin được, chính mình cứ như vậy bịmột người nam nhân ăn…mà còn là người mình vẫn tin cậy.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Miêu Nhi liền nắmchặt góc chăn, kiên quyết không để ý tới.

“Miêu Nhi, làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à? Con sinh bệnh sao?”Ngô Tô Nhi thấy bát cháo đang đặt trên bàn, một chút cũng khôngđược động qua, Miêu Nhi vẫn còn đang cuộn tròn ở trongchăn, lo lắng hỏi: “Thật ra có chuyện gì vậy, rốt cuộc làm sao rồi?Miêu Nhi…”

Miêu Nhi đang trốn ở trong chăn nghe thấy âm thanh sốt ruộtcủa Ngô Tô Nhi, không đành lòng nói: “A sao, con không có việc gìđâu, để con ngủ một chút là được”

“Muốn ngủ cũng phải ra ăn một chút gì đã, mau đứng lên, móncháo con thích nhất cũng bị lạnh cả rồi” Ngô Tô Nhi ngồi ở trêngiường ôn nhu nói, nhẹ tay đem chăn trên người Miêu Nhi kéora.

Miêu Nhi nghe âm thanh của Ngô Tô Nhi, liền thả lỏng đềphòng, chăn đều bị Ngô Tô Nhi kéo ra gần hết.

Ngô Tô Nhi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Nhi đỏ bừng,yêu thương nói: “Con làm cái gì vậy, buồn bực không tốt lắmđâu”

“A sao, con, con khó chịu” Miêu Nhi nghẹn ngào nói.

Ngô Tô Nhi lúc này mới chú ý tới đôi mắt hồng hồng của Miêu Nhi, liền đem Miêu Nhi cùng chăn yêu thương ôm vào trongngực “Đây là có chuyện gì vậy? Cùng Lý Học Tuấn cãi nhau sao?”

“Ô ô, con không muốn ở cùng với huynh ấy nữa” Miêu Nhi khóc nói,ở trước mặt người thân thì Miêu Nhi đều phá lệ yếu đuối, bấtluận tình cảm gì cũng không cần bị đè nén.

“Cãi nhau thật sao, rồi, nếu con không muốn, thì cứ ở lại đâytrụ một thời gian” Ngô Tô Nhi an ủi nói.

“Không phải cãi nhau,huynh ấy…huynh ấy tối hôm qua thượng con… Ô ô…”Miêu Nhi ủy khuất nói.

“Tối hôm qua Lý Học Tuấn thượng con chính là lần đầu tiên?” NgôTô Nhi kinh ngạc hỏi, không nghĩ tới Lý Học Tuấn có thể chịu đựngđến bây giờ, còn tưởng rằng trước đây hắn đã thượng qua ít nhất làvài lần, thảo nào tối hôm qua Lý Học Tuấn lại hưng phấn như vậy,mình cứ cho rằng hắn vui vẻ là vì Miêu Nhi đã hoàn toàntrưởng thành, sau đó có thể không kiêng nể gì cả chứ.

“Ân!Ô… ô… ô” Miêu Nhi gật đầu.

“Rất đau sao? A sao nấu nước cho con ngâm nhé, có đượckhông?” Ngô Tô Nhi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chuyện nàya.

“Kêu Lý Học Tuấn đi đi” Miêu Nhi ghé vào trong ngực Ngô Tônhi dỗi nói.

“Được rồi, con nha, đừng trách Lý Học Tuấn nữa, tối hôm qua nó uống rượu có chút nhiều, không khống chế tốt, ai sẽ vì chuyệnnày mà đuổi nó đi a~” Ngô Tô Nhi vỗ nhẹ lưng Miêu Nhi, có chút dở khóc dở cười nói: “Vài lần đầu đều khó chịu như vậy,huống hồ lại là lần đầu tiên, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn, còn rấtthoải mái nữa, đây là chuyện tốt a, được rồi, ngoan a, đầu tiên con cứ đem bát cháo ăn hết cái đã, A sao đã dùng gạo trắng đặcbiệt nấu cho con đó, đứng lên đi, A sao sẽ giúp con nấu nước”

Ngô Tô Nhi đi rồi, Miêu Nhi bụng đói kêu vang, bắt đầu bưngbát cháo lên, vừa ăn vừa nghĩ: rượu quả nhiên không phải thứ tốt,Lý Học Tuấn lí trí như thế mà còn không khống chế được, chínhmình dù sao cũng là một đại nam nhân, làm thì cũng đã làm rồi,chính mình cũng rất sảng khoái, nên cũng sẽ không tính toán hắnnữa, di, A sao nói mấy lần sau sẽ quen thôi là ý gì, chẳng lẽ nóisau này chính mình sẽ cùng Lý Học Tuấn giải quyết chuyện này,ngạch, ngẫm lại, ở đây không có bất cứ một nữ nhân nào, cùngmột nam nhân tốt như Lý Học Tuấn ở chung cũng không phải làkhông tốt a, còn có thể giải quyết vấn đề sinh lý, tối trọng yếu làcả nhà không phản đối a, ha ha, xác thực không sai, ân, hôm quamình không chuẩn bị kịp nên mới bị Lý Học Tuấn chiếm tiện nghi,lần sau nhất định mình sẽ đè lại hắn, ân, ha ha, quyết định nhưthế đi.

Miêu Nhi nghĩ nghĩ, quên luôn việc cả người không khỏe, càngnghĩ càng hài lòng, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười.



Lý Học Tuấn vừa vào phòng liền thấy Miêu Nhi vừa ăn cháo vừamỉm cười sung sướиɠ, nhìn Miêu Nhi cười giống y hệt một hoamiêu khi trộm được đồ, ngực cũng bất giác vui vẻ hẳn lên.

“Miêu Nhi, không tức giận nữa sao, đang nghĩ gì mà vui thế?” Lý Học Tuấn cười đi lấy bát cháo trong tay Miêu Nhi, cùng cầmcái muỗng qua, múc lên một chút, sau đó đưa tới trước mặt Miêu Nhi “Há miệng nào, mau ăn đi”

Miêu Nhi liếc mắt nhìn Lý Học Tuấn, ngậm lấy cháo, giả vớnghiêm túc nói: “Không nói cho huynh, đó là bí mật, Lý Học Tuấn, tanói huynh a, nếu đã theo ta thì sau này không được tìm nhữngngười khác nữa”

“Nói ngốc gì thế, ta đương nhiên sẽ không đi tìm những ngườikhác” Lý Học Tuấn dùng cái muỗng chứa đầy cháo ngăn chặn cáimiệng của Miêu Nhi lại, có chút dở khóc dở cười nói.

“Ân, um, huynh chậm một chút a” Miêu Nhi nuốt cháo, bất mãnnói.