Chương 8.2

Sở dĩ lần này cậu dự định định cư ở thành phố là vì ông ngoại đã tuổi cao sức yếu, muốn thường xuyên được gặp đứa cháu yêu quý, đồng thời tập trung vào việc bồi dưỡng thừa kế, nhiều thế lực đã chỉ định cháu trai cả là cậu thừa kế, đều muốn dựa vào cậu để duy trì sự phát triển.

Người bên cạnh ông ngoại đều là người mình, quyền lực và tài sản đều đã hoàn toàn trong tay cậu, không cần phải lo lắng, bản thân cậu cũng sở hữu hàng chục công ty, mỗi công ty đều hoạt động tốt và lợi nhuận rất đáng kể. Bây giờ cậu đã không còn hứng thú với tiền bạc nữa.

Ngược lại, bên cha cậu còn có nhiều biến số hơn, hừ, tập đoàn công nghiệp Hoàng Hà, một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất châu Á, nếu không có sự ủng hộ của mẹ cậu thì "Người cha tốt" của cậu có thành lập được không?

Cậu không hề quan tâm đến chút tài sản đó chút nào, nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra với mẹ cậu và những món đồ của đám hồ ly tinh và đám tạp chủng đó được hưởng lợi từ mẹ cậu, sau nhiều năm, cơn tức giận mà cậu tưởng đã nguôi ngoai vẫn bùng lên.

Chết tiệt, bản thân cậu không vui vẻ, chúng nó cũng đừng mơ mà vui vẻ!

Thư ký Nguyễn nghe Triệu Bách Hạc im lặng, nhắc nhở: "Chủ tịch Triệu, mấy ngày nay em năm Triệu Bách Lân của anh đã tới công ty năm lần, nói muốn gặp anh."

Triệu Bách Hạc trợn mắt: "Vừa khen nó ra gì, đúng là bực bội."

"Cậu ấy đứng về phía anh mà."

"Nhiều lời."

Mẹ ruột của Triệu Bách Lân, bảo mẫu Cam Điềm Nhi, chính là do ông ngoại của Triệu Bách Hạc cài vào bên cạnh Triệu Lương Nhu để chọc tức vợ kế Doãn Tiêm Tiên của Triệu Lương Nhu.

"Là Triệu Lương Như bảo nó tới, muốn bảo tôi đi làm, cho tôi chức vụ gì chứ?" Triệu Bách Hạc búng móng tay, bĩu môi.

"CEO."

Triệu Bách Hạc khinh thường bĩu môi: "Keo kiệt, nếu như ông ta về hưu giao chức chủ tịch cho tôi, tôi còn có thể cân nhắc."

Triệu Bách Hạc cúp điện thoại, nghỉ ngơi một lát, vẫn rất khó chịu nên gọi thêm một cuộc điện thoại.

"Davis?" Trình Gia Thụ nhận được cuộc gọi ở địa điểm chụp hình của tạp chí quảng cáo đã rất ngạc nhiên, lập tức yêu cầu nhân viên ra ngoài.

"Đang làm gì vậy?" Giọng nam mạnh mẽ nhưng lười biếng quen thuộc vang lên.

"Em đang quay quảng cáo, anh có muốn đến chơi không? Rất gần, ở phòng C12, không gian chụp ảnh của trang viên Anh Đào khu XX."

"Hừ, quảng cáo sao thú vị bằng em, mấy giờ kết thúc? Anh tới đón em." Triệu Bách Hạc trêu chọc.

Trình Gia Thụ nghe vậy mặt nóng lên, ngọt ngào nói: "Hai tiếng nữa sẽ kết thúc, anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."

"Biết rồi."

Trình Gia Thụ nói đúng, trang viên Anh Đào đúng là một nơi thú vị.

Triệu Bách Hạc đỗ xe tại nơi quản lý bãi đậu xe, nhàn nhã đút hai tay vào túi, ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi đi vòng quanh, nhìn khung cảnh rừng hoa anh đào như khói hồng xung quanh.

Trong đầu hiện lên cây hoa anh đào trước cục công an khu Bắc Thành vào ngày hôm qua.

Dưới những đám mây màu hồng và những cây hoa anh đào khổng lồ, một sĩ quan cảnh sát trẻ trong bộ đồng phục ngắn tay màu trắng lặng lẽ ngước nhìn con mèo nhỏ nhút nhát, góc nghiêng lạnh lùng, đường nét hoàn mỹ chỉ có thể là được ông trời ban tặng bởi vì không có chút khiếm khuyết hay dấu vết giả tạo nào. Vẻ mặt luôn lạnh lùng, trong phút chốc mềm mại như dòng sông lạnh buốt tan băng, dòng suối Tân thành, ấm áp và nhân hậu, anh mạnh mẽ và nhanh nhẹn trèo lên cây, cẩn thận đỡ con mèo rồi nhảy xuống đất như một con báo tuyết.

Hàng vạn cành hoa rung chuyển, hoa anh đào rơi xuống như mưa, rơi trên vai Nhạc Đình, Nhạc Đình ngồi xổm xuống và mỉm cười cho con mèo ăn. Nụ cười trong sáng như cây phong lan, hiền lành và rực rỡ, khung cảnh đẹp như một giấc mơ.

Sao mà có thể có một người đàn ông hấp dẫn như vậy chứ?

Anh đối xử với tội phạm rất tàn nhẫn không hề có chút nương tay. Nhưng đối xử với chú mèo con lại cố gắng hết sức để bảo vệ và chiều chuộng chúng. Anh không ngần ngại đối đầu với đám con ông cháu cha như cậu khi liên quan đến đám nhóc hàng xóm, vẻ ung dung lão làng trong sòng bài lại là một khía cạnh bí ẩn khác.

Mọi thứ về Nhạc Đình cứ lặp đi lặp lại trong đầu Triệu Bách Hạc như một cuốn phim, dù có muốn cậu cũng không thể quên được.

Anh đối xử tốt với con mèo như vậy, nếu tên nhóc này có người yêu thì sẽ đối xử với người ta thế nào đây?

Triệu Bách Hạc không kìm được suy nghĩ.