Chương 4

5.

Ngày Linh Thù trở lại, ta nghe nói mọi người ở Hoa Cốc đều ra đón nàng, ta cũng có mặt, khoảnh khắc nhìn thấy ta, Linh Thù đã né tránh tầm mắt của ta.

“Chúc mừng Linh Thù muội muội.”

Ta túm nhẹ chân váy lên, nở nụ cười thật tươi với nàng, nàng nhìn ta rồi bối rối cúi đầu xuống.

Có vẻ tâm tình của cha rất tốt, nhẹ nhàng hỏi: “Minh Ca, cơ thể gần đây có đau không?”

Ta lắc đầu: “Không đau ạ.”

Ông cũng không quan tâm đến câu trả lời của ta.

Khi Linh Thù đi ngang qua ta, ta khẽ nói: “Còn ba tháng nữa là đến thú triều, ngày 14 tháng 5.”

Linh Thù sững người, vẻ mặt của nàng khiến ta xác nhận được suy đoán của bản thân.

Nàng chỉ sững sờ trong giây lát rồi cười khẩy, “Tỷ tỷ à, ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy? Đây là chuyện đại sự, sao những người như chúng ta có thể bàn luận được chứ?”

Nàng nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đầy vẻ mỉa mai: “Tỷ tỷ, không phải là bị bệnh đến hồ đồ rồi chứ.”

Cha nhíu mày nhìn chúng ta. “Đều là người một nhà, sao lại cãi nhau suốt ngày vậy.”

Linh Thù hừ lạnh: “Nàng và chúng ta không phải người một nhà.”

Cha cau mày, nhìn về phía ta, “Linh Thù không hiểu chuyện, ngươi là tỷ tỷ phải biết bao dung một chút.”

Ta gật đầu: “Dạ.”

Linh Thù chạy đi, bước chân của nàng vừa nhanh vừa gấp gáp.

Nếu những gì xảy ra trong giấc mơ là sự thật thì ta vẫn không hiểu tại sao tiểu cô nương luôn im lặng đi theo ta, gọi ta là tỷ tỷ trong mơ lại có thể thù ghét ta đến vậy.

Tối nay Tạ Tuân không tới, nửa đêm, Linh Thù gõ cửa phòng ta.

Trên mặt nàng không có biểu cảm gì, ta nhìn vào mắt nàng, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trong mắt nàng có sự lắng đọng của tháng năm không phù hợp với lứa tuổi, nàng đưa tay ra, đưa cho ta một con dao găm.

“Tạ Tuân đưa cho ngươi.”

Ta không cầm, con dao găm nhìn có vẻ bình thường nhưng lại được bao phủ bởi một tầng khí đen.

Ta nhìn nàng: “Linh Thù, những gì hôm nay ta nói có đúng không?”

Nàng lắc đầu, dường như cảm thấy không thể tin được: “Tỷ tỷ, ta không biết tại sao ngươi lại nói như vậy.”

Con dao găm trong tay nàng đột nhiên quay sang một hướng khác, nàng nhướng mày nhìn ta, mỉm cười: “Tỷ tỷ, ngươi nói với cha đi, cha sẽ tin ngươi đó.”

Nói xong, không đợi ta trả lời, nàng đã tiếp tục: “Bây giờ ta là trưởng lão của Vạn Thú tông, cũng là một đệ tử xuất chúng mà các tông môn tranh giành, cho dù ông ấy có tin tưởng ngươi, vậy thì sao?”

Ta nhìn nàng, hỏi câu hỏi đã ấp ủ trong lòng nhiều ngày nay: “Linh Thù, ta không hiểu vì sao ngươi lại thù ghét ta như vậy?”

Nếu nàng cũng có cơ hội được sống lại, nếu giống như trong giấc mơ của ta, vậy thì kiếp trước ta đã đối xử với nàng rất tốt, là người thân thiết với nàng nhất, dù có làm gì thì chúng ta vẫn ở bên nhau, nếu là vì sự yêu thương cưng chiều của cha, vậy thì càng không có khả năng, nàng là con gái của cha, cha đương nhiên sẽ yêu quý nàng, chưa kể gần đây ta nghe nói danh tiếng của Hoa Cốc lên như diều gặp gió nhờ Linh Thù, cha phải càng xem trọng Linh Thù hơn chứ.

Nếu là vì quyền lực và địa vị ở Tu Chân giới thì giờ đây nàng đã đạt được.

Những gì nàng muốn, nàng đều đã đạt được, nhưng sự thù ghét dành cho ta vẫn không hề suy giảm.

Khi tin Linh Thù bị trúng độc truyền đến tai ta, ta đang chuẩn bị đi ngủ, tiếng người huyên náo truyền vào, sư huynh vội vàng gõ cửa phòng ta.

Ngoài cửa có tiếng gió xào xạc, hắn chĩa kiếm về phía ta, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi và thất vọng.

Đó là sư huynh của ta, chúng ta lớn lên cùng nhau, tuy không cùng huyết thống nhưng lại thân thiết hơn ruột thịt.

“Minh Ca, thuốc giải đâu.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn ta, lòng như giếng cạn, cảm giác bất lực dâng trào, cuối cùng lắc đầu. “Ta không có tu vi, làm sao có thể tổn thương nàng, chỉ dựa vào lời nói một chiều của nàng sao, sư huynh, điều này đối với ta thật không công bằng.”

Hắn ta muốn nói gì đó, nhưng đã bị ta ngắt lời, “Linh Thù nói là ta?”

Hắn ta gật đầu: “Loại độc này khó giải, là Đoạn Hồn tán của Ma giới.”

Hắn ta nhẹ nhàng thở dài: "Sư huynh không muốn làm khó ngươi, ta biết ngươi không phải người xấu, chỉ là hiện tại Linh Thù rất đặc biệt, không thể gặp bất trắc gì.”

Sư huynh dừng một chút, đôi mắt có chút phiếm hồng, “Hiện giờ Linh Thù là khách quý của các tông môn, đồng thời là trưởng lão của Đan tông. Nếu nàng có chuyện gì, dù cho ngươi có làm hay không, bọn họ cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Ta nhìn sư huynh, chỉ thấy dáng vẻ bối rối đến mức không dám nhìn vào mắt ta của hắn ta.

Linh Thù rất quan trọng đối với Tu Chân giới, nàng là một bậc thầy luyện đan xuất chúng, là một thiên tài thuần hóa thú, nếu mai này khi thú triều xuất hiện, Linh Thù nhất định sẽ có năng lực khống chế làn sóng thú dữ, giảm bớt tổn thất cho Tu Chân giới.

“Ta làm nàng bị thương thì sẽ trở thành tội nhân của Tu Chân giới, đúng không?”

Ta bước từng bước về phía trước, “Sư huynh, ngươi cùng cha dự định sẽ giao ta ra à? Để xoa dịu cơn tức giận của bọn họ, dù các người biết rõ ta không thể tu luyện, bị bệnh nặng không thuốc chữa, ngay cả Linh thú ở trên núi cũng đánh không lại……”

Sư huynh nhắm mắt lại: "Minh Ca, cho dù ngươi đánh không lại, thì bên cạnh ngươi vẫn còn Tạ Tuân mà………”

Ta ngẩn người, đột nhiên cười nói: “Sư huynh, ngươi đã xác định là ta phải không?”

Ta bị giam trong ngục tối của Hoa Cốc, nghe nói Linh Thù khẳng định con dao găm là của ta, độc cũng do ta bỏ.

Mọi người ở Tu Chân giới đều lên tiếng phê phán ta, người ngoài nói ta ghen tị với Linh Thù nên đã ra tay hạ độc nàng, kêu cha giao ta ra để cho họ xét xử.

Nhưng cha vẫn không đưa ta cho họ, cho đến khi Linh Thù bệnh đến hôn mê bất tỉnh.

Ông không thể chịu được sự tấn công của các môn phái, nên đã giao ta ra.

Ta nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cảm thấy chóng mặt vì nắng gắt.

Dưới ánh mặt trời, ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của cha, tiếng ồn xung quanh cũng đột ngột dừng lại khi ta xuất hiện.

Ở phía dưới có nhiều người ta rất quen thuộc, ở trong giấc mơ ấy, bọn họ luôn bảo vệ ta.

Bây giờ mặt họ đầy vẻ hận thù, như thể ta là một kẻ tội ác tày trời.

Ta nhìn bọn họ, nhưng không có cảm giác gì, cho dù có chút cảm tình thì đó cũng là chuyện xảy ra ở kiếp trước, Minh Ca kiếp trước không phải là Minh Ca của kiếp này, bươm bướm vỗ cánh, ta cũng không thể biết trước kết cục của mình sẽ như thế nào.

Nhưng nhìn những người bên dưới đang công khai lên án ta, ta không hề cảm thấy sợ hãi.

Mọi người đều cảm thấy câu nói của Linh Thù rất kỳ lạ, sao một nữ tử yếu đuối lại có thể làm tổn thương nàng, nhưng không có bất kỳ người nào thắc mắc cả, bọn họ chỉ cho rằng tâm địa ta độc ác, ta đã âm mưu hãm hại nàng.

“Minh Ca cô nương, ngươi có nhận tội đả thương trưởng lão Đan tông không.”

Ta lắc đầu, “Minh ca vô tội.”

Ta quan sát bọn họ: “Mặc dù ta chưa bao giờ tu luyện, nhưng cũng biết trên đầu ba thước ắt có thần linh, các người đều là người tu đạo, nếu một ngày nào đó các người phá tan hư không, trở thành thần tiên nơi chín tầng mây, trong sổ Ti Mệnh ghi chép lại công đức của các người sẽ viết một câu, người vô tội bị oan.”

Ta vẫn nhìn bọn họ: “Tội không phải do ta làm, ta tuyệt đối không nhận, ta không có thuốc giải, thay vì ở đây công khai lên án ta, không bằng đi tìm thuốc giải đi.”

Nhưng giây tiếp theo, có người vội vàng đưa ra một thứ, đó là một miếng ngọc bội màu xanh lá cây có khắc dấu ấn thuộc về Ma tộc.

Ta nhìn người đệ tử của Hoa Cốc, hắn ta là người chăm sóc ta hàng ngày, một tháng trước được sắp xếp đến cạnh ta, hóa ra Linh Thù đã chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ đợi ta nhảy vào.

Hắn ta cầm lệnh bài, nói rằng đã tìm thấy nó trong phòng ta, chiếc lệnh bài màu xanh ấy giống như chứng cứ phạm tội, toàn bộ chỉ vào ta.

“Nói thì ra vẻ quang minh chính đại, nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi to gan đến mức dám cấu kết với Ma tộc, ta muốn xem ngươi có thể ngụy biện như thế nào.”

Ta cúi đầu, nhịn không được cười lớn, những người này không sống đến trăm năm thì cũng tới ngàn năm, vậy mà vẫn mù quáng tin lời nói của một tiểu cô nương.

Có lẽ bọn họ cũng biết ta vô tội, nhưng vì Linh Thù bọn họ sẵn sàng tiêu diệt ta, giống như ai gϊếŧ được ta trước thì sẽ dành được sự ưu ái của Linh Thù vậy.

“Nếu muốn vu oan cho người khác, lo gì không có chứng cứ.”

“Đem đi đi, Linh Thù là người của Đan tông, cứ giao nữ tử này cho Đan tông xử lý.”

Chàng thiếu niên mặc đồ đen nhảy lên, che chở ta ở phía sau, vung thanh kiếm dài ra, dưới ánh mặt trời hiện ra chút lạnh thấu xương.

Cũng như bao lần trước, hắn cũng che chở cho ta như thế này, ta có chút muốn khóc, khoảnh khắc này ta cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Hắn đưa tay ra ôm ta vào lòng, cau mày, cảnh giác nhìn người bên dưới.

Hắn bảo vệ ta suốt chặng đường chạy về phía tây, trong núi có rất nhiều bóng cây, gió thổi vào mặt ta, có hơi đau, hắn cõng ta trên lưng, người đuổi theo chúng ta càng lúc càng ít.

“Tạ Tuân, ngươi bỏ ta xuống đi, bây giờ ta là tội nhân của Tu Chân giới, ngươi đi theo ta sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Ý thức của ta dần mơ hồ, ta cắn đầu lưỡi, cơn đau khiến ta tỉnh táo hơn, đầu óc bắt đầu mơ màng nhớ lại những chuyện trong mơ.

Những chuyện Linh Thù trải qua trùng khớp với những gì đã xảy ra trong giấc mơ, thái độ của nàng khiến ta vô cùng chắc chắn Linh Thù cũng có ký ức kiếp trước, cho nên nàng mới ngăn cản ta đến đại hội Thuần Thú Sư, trong lúc ta không biết gì nàng đã giành lấy được linh đan của con cáo già, hưởng trọn tu vi hàng ngàn vạn năm của cáo già.

Nhưng ngay cả khi gặp được cơ duyên ấy, ta cũng không thể sống quá ba mươi lăm tuổi.

Ta nghĩ đến cảnh bọn họ cầu xin mình trong giấc mơ, nhắm mắt lại, không nói gì.

Từ đầu đến cuối, ta vẫn không hiểu được tại sao Linh Thù lại làm như vậy, ta hoàn toàn không muốn tin tiểu cô nương luôn luôn ở cạnh mình sẽ đối xử với mình như vậy, hận đến mức mong ta chết đi.

Chúng ta ở trong một bí cảnh nhỏ của một tông môn nào đó ở phía Tây Nam, rất gần núi Vạn Thú, mỗi ngày đều dựa vào chút linh quả để sống qua ngày.

Ta chạm vào trái tim đang đập chậm rãi của mình, vùi mình vào trong lớp lông thú, Tạ Tuân đã quay lại, mang về một túi trái cây rừng xanh mướt, chua đến nỗi ê răng.

Ta đốt lửa, chậm chạp nướng thịt, người ở Tu Chân giới đều tích cốc, không mấy để ý đến việc ăn uống.

Nhưng đối với người không tu đạo như ta, linh đan diệu dược của Tiên giới không khác gì độc dược thạch tín, mấy năm trước lúc sức khỏe ta còn ổn, ta đã nhờ Tạ Tuân đưa mình đến nhân gian để nghiên cứu ẩm thực của người thường.

Đêm ấy khi đến nhân gian, trùng hợp đúng lúc nhân gian đang tổ chức lễ hội hoa, cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi trên đường phố đều treo đầy những chiếc đèn hoa xinh đẹp.

Thiên Đạo có quy củ, người tu đạo không được can thiệp vào việc của nhân gian, cũng không được ở lại nhân gian quá lâu, nhưng sinh ra trong thân xác trần tục, cũng không có căn cơ trời phú cho nên cũng không thể tu luyện.

Cũng chỉ có ở Ma giới, không cần tuân theo quy tắc của Thiên Đạo, có thể tự do gây hại cho nhân gian.

Vì thế, hàng năm Tu Chân giới đều mở cửa nhân gian để diệt trừ Ma tộc, thu thập thêm chút công đức cho con đường tu đạo của họ.

Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, Tạ Tuân cõng ta sau lưng chạy đến đây, hắn cảm thấy rất khó chịu khi ở nhân gian, linh lực mỏng manh trong không khí gần như khiến hắn khó thở, nhưng ta lại cảm thấy rất dễ chịu, như thể có một phong ấn nào đó vừa được mở ra.

Những kỹ năng nấu nướng này là ta học ở nhân gian lúc trước.

Chúng ta ở trong một ngôi nhà tre ở bí cảnh nhỏ, không có ai quấy rầy.

Ngày ngày trôi qua thực an nhàn, nhưng Tạ Tuân vẫn một mực im lặng, từ đầu đến cuối hắn vẫn không muốn nói ra những gì mình đã hứa với Linh Thù.

Hắn vụng về cầm dao cắt củ cải dại mới đào trên núi, ta thấy có chút buồn cười, nhớ lại vài chuyện xưa, vì thế mỉm cười nói.

“Tạ Tuân, khi còn ở núi Côn Lôn, ta đã từng cứu một con hồ ly mù, ta đã chăm sóc nó rất lâu, cầm máu cho nó, chữa mắt cho nó, nó rất thông minh, mỗi ngày đều tặng cho ta một đóa hoa, nhưng sau đó nó đã chạy mất.”

Những ngón tay của Tạ Tuân cứng đờ, hắn ngước mắt lên nhìn ta, ta liếc mắt mỉm cười với hắn.

“Sau đó ta mắng nó rất lâu, nói nó là cái đồ không có lương tâm, Tạ Tuân, ngươi nói xem, tiểu hồ ly kia không có lương tâm đúng không.”

Hắn cúi đầu, một lúc lâu sau, giọng nói của hắn vang lên, to rõ xen lẫn chút khàn khàn.

“Đúng.”

6.

Đã một tháng kể từ khi Linh Thù khỏi bệnh, thú triều sắp đến, cánh cửa đến nhân gian cũng sắp mở ra.

Khúc mắc của ta và Tạ Tuân qua nhiều ngày cũng được gạt sang một bên, hắn là người ta thích từ rất lâu, mỗi khi ta cần hắn luôn đứng ở phía trước ta, không nỡ oán giận.

Ta biết Tạ Tuân muốn đưa ta đến nhân gian, bởi vì hiện tại Tu Chân giới không có chỗ cho ta nương thân.

Ta hỏi: “Ngươi thật sự bằng lòng đi cùng ta sao?”

Hắn không suy nghĩ chút nào: “Ta bằng lòng.”

Đôi mắt hắn cong lên, lông mày bỗng nhiên trở nên ôn hòa hơn một chút, “Minh Ca sống ở nhân gian này, ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Hắn nói đúng, khi ở nhân gian, ta sẽ không thấy khó chịu, cũng không phát bệnh, ban đêm cũng không đau đến mức không ngủ được.

“Nhưng ngươi sẽ đau, linh lực ở nhân gian khô cạn, ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”

Nếu người tu đạo sống ở nhân gian thì mỗi một lần hít thở sẽ giống như có một con dao nhỏ đang cắt vào máu thịt, giống như khi ta ở Tu Chân giới.

Tạ Tuân ngẩn người, bước chân dừng lại, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ta.

“Ta không đau, ngươi ở nơi nào, ta sẽ ở nơi đó.”

Mắt ta đau xót, ta cũng không nói gì nữa, trong lòng có chút ích kỷ, người tu đạo ở Tu Chân giới sẽ sống đến hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm, ta chỉ muốn giữ hắn bên cạnh vài chục năm ngắn ngủi mà thôi.

Cuộc nổi loạn của các linh thú sắp diễn ra, những con thú thời Hỗn Độn đã ngủ say nhiều năm sẽ thức tỉnh, phong ấn của tứ đại chiến thần ở Thần giới một trăm năm trước cũng sẽ xuất hiện vết nứt, Tu Chân giới sẽ trải qua một lần kinh hãi.

Ba ngàn năm trước, khi Ma thú giáng thế, Tu Chân giới đã gần như bị hủy diệt toàn bộ, tổn thất vô số, nguyên khí qua hàng trăm năm vẫn chưa được phục hồi lại.

Tuy nhiên, Linh Thù có khả năng điều khiển quái thú rất mạnh, bây giờ mọi người đều coi nàng như một vị cứu tinh, khó tránh khỏi việc lấy lòng nàng.

Nghe nói người ở Hoa Cốc vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm ta, nên ta và Tạ Tuân chỉ có thể trốn ở những bí cảnh nhỏ khác nhau.

Khi thú triều đến gần, càng ngày càng có nhiều tông môn đến núi Vạn Thú, tung tích của ta và Tạ Tuân cũng xém bị lộ vài lần.

Ngày gặp lại Tưởng Thanh Bạch, chúng ta đang bị truy sát.

Hắn vác một cái bọc trên người, cười hì hì vẫy tay chào chúng ta.

Nhưng giây tiếp theo, cách đó không xa vang lên tiếng gầm rú của hàng trăm dã thú.

Sắc mặt của những người đang đuổi theo chúng ta thay đổi, bọn họ hét lên rồi chạy mất.

Cách đó không xa có một bóng dáng màu đen dần dần đến gần, hình dáng dã thú xuất hiện trong làn bụi mù, mặt đất rung chuyển theo tiếng bước chân của nó, sắc mặt Tạ Tuân thay đổi, hắn kéo tay ta lao về phía trước.

“Đi nhanh.”

Thú triều đang đến, trăm thú nóng nảy cướp đoạt linh lực, gây nguy hiểm cho Tu Chân giới.

Thần chú huyền bí từ xa truyền đến, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen bao trùm khắp nơi, ta quay đầu lại, thấy Linh Thù mặc một bồ đồ trắng, nàng cầm cây sáo màu đen trong tay, ngồi xếp bằng trên người Huyền Phượng màu vàng, vạt áo tung bay, để lộ cánh tay dài nhỏ trắng nõn.

Trong giấc mơ ngắn ngủi nhưng lại tái hiện lại cả cuộc đời kiếp trước của ta, Linh Thù luôn đi phía sau ta, là một tiểu cô nương đáng yêu nhưng không thích nói chuyện.

Khi mới quay về Hoa Cốc, nàng giống như một con chim sợ hãi, cũng không có cảm giác thân thuộc sâu sắc với Hoa Cốc, chỉ thích đi theo ta, nàng sợ đám đông, chỉ cần có nhiều người, nàng sẽ rụt rè trốn sau lưng ta, sợ hãi nhìn những gì đang diễn ra bên ngoài.

Nàng rất sợ bóng tối, đêm nào cũng gõ cửa phòng ta, rúc thân hình nhỏ bé vào bên trong giường của ta, ban đêm sẽ quấn chặt lấy ta.

Ta nhớ rõ khi ta lấy được linh đan của con cáo già, Linh Thù hiếm khi thể hiện ra vẻ hoạt bát nữ tính của mình.

“Có phải tỷ tỷ sẽ sống thật lâu thật lâu, không bao giờ…… bị bệnh nữa không?”

Hình như Linh Thù liếc ta một cái.

Trăm thú đang vây xung quanh đột nhiên rút lui, lại mở ra một con đường mới.

Tạ Tuân không ngừng dẫn ta đi về phía trước, ta loáng thoáng nhìn thấy sơn môn mở phân nửa, nó đang từ từ đóng lại.

Ta hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

“Tới nhân gian.” Giọng nói của hắn đột nhiên rõ ràng và trong trẻo hơn, giữa trán xuất hiện một lưỡi kiếm màu vàng, linh lực do ngón tay truyền tới bao bọc lấy ta.

“Minh Ca, chúng ta tới nhân gian.”

Tạ Tuân lại nói, đôi mắt cong cong, tựa hồ rất vui vẻ.

Ta bị đẩy về phía trước, đột nhiên, trăm thú đã rút lui đột nhiên tụ tập lại với nhau, linh lực Tạ Tuân đặt trên người ta cũng phân tán.

Ta biến mất trong làn bụi mù, rốt cuộc không còn thấy bóng dáng của Tạ Tuân nữa.

Ta quay người lại tìm hắn nhưng lại bị một luồng linh lực đẩy ra khỏi sơn môn.

Ở khoảnh khắc sơn môn đóng lại, ta nghe thấy một giọng nói nhỏ nhưng chói tai, giống như tiếng khóc thút thít đầy thương xót của một con hồ ly.

Nhưng chỉ trong hai giây ngắn ngủi, đã hoàn toàn bị ngăn cách.

Nhân gian ấm áp, tiếng chim hót líu lo vang cả núi rừng, ta bị ngã vào một bãi cỏ mềm mại, phun ra một ngụm máu tươi, ta chỉ ngửi thấy mùi cỏ, ta nằm trên mặt đất nhìn bầu trời trong xanh, phong cảnh tươi đẹp.

Im lặng cực kỳ, ta cắn răng, cuối cùng cũng bật khóc.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng la của nam nhân.

“Đau chết ta rồi, may mà chạy nhanh.”

Ta cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Thanh Bạch đang ngồi trên tảng đá, trên trán có một vết rách, máu chảy dài xuống mặt, nhìn có chút đáng sợ.

Ta nhìn hắn, hắn xoay người tìm được rất nhiều thảo dược bị dập nát ở trên người, cuối cùng vò thành một viên màu xanh rồi nuốt vào miệng.

Hắn thậm chí còn không cau mày, qua hồi lâu, hắn mới có phản ứng, nhìn về phía ta.

“Minh Tiểu Ca, ngươi cũng ra ngoài à?”

Ta gật đầu nhưng không nói nên lời.

Hắn lại lục lọi cái bọc trên người, tìm được một ít thảo dược khô héo, vo thành một cục, đi đến trước mặt ta rồi mạnh bạo nhét thuốc vào miệng ta.

Khổ quá, nhưng nhiều năm như vậy, ta cũng coi nó như một thói quen.

“Tin ta đi, uống thuốc rồi là sẽ ổn thôi.”

Tưởng Thanh Bạch là một người rất lạc quan, cho dù đến nơi mình không biết thì mặt mày cũng chưa từng cau có.

Những ngày đầu khi mới đến nơi này, chúng ta không có tiền, không có nơi ở, thậm chí còn không biết phải sống thế nào.

Lần đầu tiên ta nếm trải sự nghèo khổ và thất vọng.

Lúc đói quá, Tưởng Thanh Bạch sẽ giả làm hòa thượng trên núi đi khất thực, thỉnh thoảng lấy được mấy cái bánh bột ngô, chúng ta cải trang thành bộ dạng này đi về phía đông, chỉ vì thấy trong sách viết về sự phồn hoa của thành Kim Minh, thế là Tưởng Thanh Bạch quyết định đi tới thành Kim Minh.

Chúng ta vừa đi vừa nghỉ ngơi, khi không thể đi được nữa, Tưởng Thanh Bạch sẽ cõng ta trên lưng.

Ta có chút cảm động, thực ra Tưởng Thanh Bạch có lẽ đã sống tốt hơn nếu không có ta.

Khi ta nhắc tới chuyện này, Tưởng Thanh Bạch đã mỉm cười.

“Minh Tiểu Ca, ngươi là người bạn đầu tiên mà ta kết trong thế giới này, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi đâu.”

Ta nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, không khỏi an ủi: “Ngươi xem, ta cũng không có bạn, ngươi cũng là người bạn duy nhất của ta.”

Sau đó chúng ta đến một nơi hoang vắng, cách đó hàng dặm không có nhà cửa, không có nước uống, không có thức ăn, cái nắng chói chang khiến ta gần như không thể mở mắt.

Tưởng Thanh Bạch cũng không chịu nổi, môi khô nứt nẻ, trông càng tái nhợt.

Chúng ta dừng lại ở bãi cỏ khô héo, lớp bùn bên dưới đã khô và nứt nẻ, hình như vùng này đang xảy ra nạn đói.

Chúng ta nói về những điều đã xảy ra và chưa xảy ra, đa số thời điểm là hắn nói, hắn kể cho ta nghe về quê hương của hắn, ta nghe chỉ cảm thấy thật mới lạ.

Hóa ra không cần linh khí cũng có thể bay, ở nơi đó cũng không cần phải tu đạo.

Hắn cảm thán: “Đi học còn mệt hơn là tu tiên nữa.”

“Ngươi có muốn về nhà không?” Ta hỏi hắn.

Tưởng Thanh Bạch tùy ý gật đầu, “Ta muốn về nhà chứ, nhưng lại không tìm được đường về nhà.”

Nằm trên bãi cỏ đến tận đêm, ta đưa cho hắn hai miếng bánh bột ngô cuối cùng trên tay.

“Tưởng Thanh Bạch, ngươi đến thành Kim Minh một mình đi, đừng dẫn ta theo.”

Đêm nay trăng sáng, soi rõ nét tuấn tú trên mặt thiếu niên, hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Minh Tiểu Ca, ta đã nói rồi, ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu.”

“Ta sẽ không thể sống được lâu, cần gì phải liên lụy đến ngươi.” Có lẽ nằm trên bãi cỏ quá thoải mái, đây là lần đầu tiên sau hai tháng ta nhớ đến Tu Chân giới.

“Khi còn nhỏ ta đã chấp nhận sự thật là mình sẽ không sống được bao lâu, thật ra ta cũng không sợ, tuổi thọ của người tu đạo sẽ rất dài, đâu có ai mãi mãi nhớ rõ một người đâu.” Ta tự giễu cười, “Hơn nữa, bây giờ sẽ không còn ai nhớ đến ta nữa đâu.”

Tưởng Thanh Bạch nói: “Đời ta ngắn ngủi, chỉ có mấy chục năm, nhưng cả đời này ta sẽ nhớ kỹ ngươi, mặc kệ ở đâu, ngươi cũng phải sống thật tốt.”

Khi nói đến chuyện này, hắn ho một tiếng thật lớn rồi lại cười thật to.

Đây là lần đầu tiên ta nghe có người khuyên ta hãy sống thật tốt, lúc ta còn ở Hoa Cốc, hầu như tất cả mọi người đều nói với ta rằng ta sẽ không sống được đến năm ba mươi lăm tuổi, bọn họ nói nhờ có linh dược bọn họ cho ta tẩm bổ, ta mới có thể sống tạm thêm mấy năm nữa.

Tưởng Thanh Bạch ngồi dậy, cúi đầu nhìn ta: “Lúc ta còn nhỏ người khác cũng nói ta không sống đến hai mươi tuổi, nhưng ngươi có biết hiện tại ta bao nhiêu tuổi rồi không?”

Ta thấy khó hiểu, hắn giơ hai ngón tay ra: “Năm nay ta đã hai mươi hai tuổi, người khác nói bệnh của ta không thể chữa khỏi, ta chưa bao giờ tin, sau này ta vô duyên vô cớ đi vào Tu Chân giới, mỗi ngày ta đều nghiên cứu xem loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh của mình, ta đã nếm thử hàng ngàn loại thảo dược, cũng đọc qua rất nhiều sách y trong tàng thư các của các môn phái, không có ai cứu ta thì ta sẽ tự cứu lấy chính mình, sau đó ta đã sống qua hai mươi tuổi, lại trùng hợp gặp được cơ duyên đả thông linh mạch.”

Hắn có chút kiêu ngạo khi nói về điều này, lộ ra dáng vẻ hăng hái của thiếu niên, “Khi mới đến Tu Chân giới, thiếu chút nữa ta đã bị nổ tan xác vì không thể chịu đựng được linh khí sung mãn ở đó, nhưng ta vẫn sống sót, thậm chí còn có thể tu luyện, đây là trường hợp đầu tiên ở Tu Chân giới đó, cho nên Minh Tiểu Ca, đừng tin vào số mệnh.”

“Ta đã từng gặp ngươi.” Ta ngắt lời hắn, hắn có vẻ sửng sốt rồi lại cười thật tươi, vẻ ngoài của hắn khác hẳn với vẻ ngoài đẹp đẽ lộng lẫy và quyến rũ của Tạ Tuân, mặt mày hắn tuấn tú cũng rất gầy.

“Đúng vậy.” Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không muốn nói nhiều hơn.

Nhiều năm như vậy, chỉ có Tưởng Thanh Bạch nói cho ta biết, ngươi muốn sống thì không được tin vào số mệnh.