Chương 12

Hàng mày vốn dĩ chỉ hơi cau một cách khắc chế lại của hắn bây giờ lại không tự chủ chau lại thành một nếp nhăn tinh tế. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá, chiếu rọi lên làn da nhợt nhạt của hắn vài ánh vàng tươi, một ánh vàng trong đó vừa lúc dừng lại trên kẽ nhăn của hắn, khiến chút vẻ không vui này của hắn càng thêm sâu đậm.

Bản thân hắn là một người cẩn thận tỉ mỉ. Bùi Mộc vốn dĩ cho rằng hắn để đầu tóc dài rối tung, hôm nay nàng mới thấy rõ rằng, thì ra hai bên tóc mai của hắn đều thắt thành bím tóc vừa nhỏ vừa dài rồi buộc lại đằng sau, không cho sợi tóc quấy rầy hắn.

Nghiêm khắc như vậy, đương nhiên là sẽ không ưa cái dáng vẻ tản mạn mà vô lại này của Bùi Mộc rồi.

“Thân là tư tế, làm sao có thể lười biếng? Tư tế trên thừa thiên ý, dưới nhận dân ý, tự nhiên phải làm gương cho vạn dân.” Đại tư tế lắc đầu trách mắng.

Tướng mạo hắn lạnh lùng nghiêm nghị, nét mặt chỉ hơi nhợt nhạt đã đủ uy nghiêm, huống chi còn cau mày dạy người? Đổi lại là bất cứ một người nào khác, chỉ sợ đã cúi đầu không nói gì, vừa kính vừa sợ hắn.

Nhưng Bùi Mộc lại cực kỳ đúng lý hợp tình, không chỉ không sợ mà ý cười càng tăng thêm.

“Ta có cách gì đâu? Tử Yến Bộ của chúng ta nghèo, ít nhiều Phù Tang Bộ và đại tư tế khẳng khái hào sảng nên chúng ta mới có thể ăn được bữa cơm no, chúng ta kiếm đâu ra nhiều trang phục của tư tế như vậy?”

Nàng chỉ chỉ cây trượng thanh đằng của mình, lại chỉ chỉ đai lưng và ngọc bội của mình, nói như có thật: “Đây chính là toàn bộ gia sản của ta! Aiz, đại tư tế, có một số tư tế là cực kỳ đặc biệt, giống như ta này… Đặc biệt nghèo.”

Đại tư tế: …

Hàng mày của hắn nhăn đến mức như là có người nhét vào miệng hắn một trái hạnh chua, nói không chừng ngay sau đó là hắn đã có thể lấy trượng gỗ mun đánh Bùi Mộc bay ra ngoài không chút lưu tình.

Nhưng biểu cảm này chỉ xuất hiện trong chớp mắt.

Bỗng dưng, như hoa bồ công anh bị gió thổi tan, nét mặt của đại tư tế cũng đột nhiên trở lại vẻ bình tĩnh hờ hững.

“Nói rất có lý. Nhưng rốt cuộc thì ngươi cũng là phó tư tế của ta, còn là phó tư tế của Phù Tang Bộ. Phải có chút dáng vẻ.” Hắn nói rất ung dung thong thả: “Một khi đã như vậy, lát nữa ta sẽ gọi Thanh Long đi lấy hai bộ trang phục đưa cho ngươi. Trang sức ngọc ngà, đầy đủ mọi thứ, hẳn là có thể miễn đi cho phó tư tế của ta sự…Khốn cùng.”

Bùi Mộc: …

A Thiền cứu mạng, nàng không muốn mỗi ngày đều phải đeo đống phụ tùng nặng nề này đi khắp nơi chút nào, “leng ca leng keng” như mục tiêu ám sát đang đi đường.

Nàng trừng đại tư tế. Có một thoáng, nàng nghi ngờ mình thấy được nụ cười mỉm đắc ý bên môi như có như không của hắn, nhưng khi nghiêm túc nhìn lại, nụ cười kia đã không còn.

Không hiểu sao, những oán giận lẩm nhẩm lầm nhầm trong lòng nàng được dịu lại. Nàng lại trở nên lười biếng, không chút để ý mà suy nghĩ: Cũng tốt, khi không lại có hai bộ đồ của Phù Tang Bộ.

Trang phục của tư tế rất quý giá.

Nhưng mà, mặt ngoài Bùi Mộc lại không muốn nhận thua như thế. Nàng nhướng mày, lấy ra dáng vẻ thách thức chiến phẩm của mấy cô nhóc trong bộ lạc, nói: “Đại tư tế quả nhiên là cực kỳ săn sóc. Thuộc hạ thật sự cực kỳ xấu hổ, cho nên… Trước đó chúng ta đã nói, chi phí cá nhân của ta dựa theo quy cách của ngài, có thể cùng nhau phát luôn hay không?”

Người đàn ông nhìn nàng như có chút bất ngờ.

Kỳ lạ là, hắn vẫn chưa cau mày lần thứ hai, trái lại loáng thoáng có chút ý cười thoáng qua.

“Cũng được.” Hắn gật đầu nói: “Gọi Thanh Long đưa cùng cho ngươi.”

Quá mức bình tĩnh chính là đã chắc chắn. Cái gọi là chắc chắn, chính là nắm giữ chuyện gì mà người khác không biết.

Bùi Mộc cảm thấy có chút là lạ. Nhưng có gì phải sợ? Nàng nghĩ lại, dù sao đại tư tế cũng không ăn nàng.

Nàng bèn gật đầu ngông nghênh: “Được.”

Đại tư tế nhìn chẳm chằm nàng. Một cảm xúc có chút lạ lẫm chìm nổi dưới đáy mắt hắn như là đứa trẻ lần đầu nhìn thấy con bướm phá kén. Vì không cho cảm xúc này được bộc lộ, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người, một lần nữa nhìn lên thần mộc che trời.

“Bùi Mộc, lá gan của ngươi rất lớn.” Giọng nói của hắn không nghe ra vui buồn: “Tử Yến Bộ thế nhược, sao lại nuôi ra cái tính nết như ngươi?”

“Không thể như vậy sao, ta cũng thấy thiệt thòi thay cho A Thiền.” Bùi Mộc thản nhiên nói: “Nhưng nói đến cùng cũng là do ta biết đại tư tế muốn cầu cạnh ta, ta mới dám không sợ hãi như vậy.”

Bóng lưng của người đàn ông như đã ngừng một chút… Là dấu hiệu của một người cố tình khắc chế bản thân, làm bản thân không quay đầu lại, tỏ rõ hắn đã quen với việc hà khắc với tình cảm tự thân. Bùi Mộc quan sát rồi suy nghĩ.

“Ồ? Làm sao mà biết?” Giọng nói của hắn bỗng nhiên mãnh liệt hơn: “Phó tư tế, ngươi thật sự xem bản thân mình là không thể thay thế sao?”

“Không phải là ta cho, mà là đại tư tế biểu hiện quá rõ ràng, quả thực như đang cố ý để ta đoán được vậy.” Bùi Mộc nói trắng ra: “Phù Tang Bộ vốn là thế lớn, đại tư tế càng là phong thái người trời, lại có thần mộc để cậy nhờ. Không nói xử lý ta, cho dù xử lý cả Tử Yến Bộ và ta luôn, chúng ta cũng đâu thể làm gì? Nhưng đại tư tế chỉ hơi lộ thực lực đã thu tay, vừa hứa hẹn cho chúng ta vật tư sung túc, vừa chỉ định ta làm phó tư tế… Vị trí vinh quang như thế, lại đem đi cho một tư tế của một bộ lạc nhỏ khốn cùng sao?”