Chương 17

Chỉ nháy mắt, Thanh Long tư tế đã thấy tình hình chiến đấu lật như đất trời đảo ngược, quả thật là trợn mắt há hốc mồm. Lời ngăn cản trong miệng ông còn chưa hoàn toàn nói xong thì đã không thể không thay lời giữa chừng, vội vội vàng vàng biến nó thành lời khuyên can ngược lại.

Ngọn lửa bị gió cắn nuốt.

Mũi tên gió kia còn không hài lòng, muốn nhào tới bay lượn một vòng, thổi kẻ địch tới mức ngã trái ngã phải, cho đến khi đầu chân hắn ta nằm rạp xuống dưới mặt đất mới bằng lòng nghênh ngang trở về.

Tư thế diễu võ dương oai kia hệt như khuôn mặt rạng cười dương dương đắc ý của phó tư tế đại nhân ngay lúc này.

Tẩn người ta một trận để phát tiết xong thì nàng cảm giác ổn áp hơn rất nhiều, ngay cả mấy món đồ rải rác trên người cũng không thấy nặng bao nhiêu nữa.

“Aiz, ngươi…” Thanh Long tư tế lắc đầu cười khổ, cực kỳ giống mấy người cha già nhọc lòng trên thế gian: “Chu Tước tư tế, ngươi lỗ mãng như vậy làm gì! Vị này chính là Bùi Mộc, phó tư tế đại nhân, ngài ấy đang muốn đến đài hiến tế để trợ giúp đại tư tế đại nhân. Ngươi quá thất lễ!”

Trong Tinh Uyên Đường lặng ngắt như tò. Mấy tên tư tế nhỏ bên người Thanh Long tư tế, ai nấy đều nối nhau vùi đầu thấp hơn, sợ bị mấy vị tư tế đại nhân giận chó đánh mèo.

Phía trước bậc thang có một thanh niên đang chật vật nằm bò, hắn ta lảo đảo bò dậy. Lúc nãy hắn ta ngã không nhẹ, trên mặt thâm tím một mảng to, nhưng dù là như thế cũng không che nổi dung mạo thanh tú nhỏ nhắn mềm mại như con gái kia của hắn ta.

Nhưng ánh mắt của hắn ta lại tràn ngập địch ý và hoài nghi.

“... Phó tư tế đại nhân?” Chu Tước tư tế bò dậy, lau vết máu trên mặt một cách thô lỗ, hắn ta nhìn Bùi Mộc chằm chằm không chớp mắt, cười lạnh nói: “Một kẻ bên ngoài không biết rõ ngọn ngành, thế mà các ngươi lại bảo hắn làm phó tư tế sao? Ai có thể phục đây? Ta vừa mới trở về đã để ta nghe chuyện buồn cười như thế rồi!”

“Chu Tước!” Thanh Long tư tế càng tức giận hơn: “Đại tư tế đại nhân đích thân chỉ định hắn làm người được chọn, không tới phiên ngươi quơ tay múa chân, quản chuyện của mình cho tốt đi!”

Thanh niên kia ngẩn ra, mắt lộ vẻ khϊếp sợ, hiển nhiên là mới biết được việc này. Biểu cảm trên mặt hắn ta sinh ra một loại dao động rất kỳ lạ, có lẫn nét phẫn nộ và không cam lòng, trở nên rất âm u.

“Đại tư tế đại nhân chắc hẳn đã bị tên người ngoài này che mắt! Thanh Long, chẳng lẽ các ngươi đã quên, 5 năm trước, bởi vì bọn họ phản bội mới làm thần mộc...”

“Chu! Tước!”

Cùng với tiếng rống giận vang lên này, là tiếng gào của sóng lớn.

Sóng lớn mãnh liệt giáng xuống từ trên trời, trong khoảnh khắc đã bao phủ Chu Tước tư tế.

Trượng gỗ đào trong tay Thanh Long tư tế lập lòe, năm viên bảo thạch thủy sắc cùng phát ra ánh sáng khiến Tinh Uyên Đường ngập tràn sức mạnh óng ánh. Sức mạnh khổng lồ khiến chòm râu và tóc của ông đều bay lên trên, cũng làm cho vẻ giận dữ trong mắt ông càng trở nên khí thế ép người.

Nếu như lúc trước Thanh Long tư tế chỉ đang tức giận một cách nửa vời, vậy thì bây giờ…

Ông thật sự đã bị dấy lên cơn giận, như là biển rộng nổi cơn sóng thần.

Mắt Bùi Mộc sáng lên: Nghe nói dưới trướng của đại tư tế Phù Tang có bốn đại tư tế, Thanh Long là người đứng đầu trong số đó. Sức mạnh như vậy… Quả nhiên kinh người. Cho dù là trong đại đa số cường giả ở bên ngoài thì ông ta cũng đã đủ để làm tư tế đứng đầu, nhưng ở Phù Tang Bộ, ông ta lại ngoan ngoãn để đại tư tế sử dụng.

Vậy thì sức mạnh chân chính của đại tư tế sẽ còn kinh người như thế nào nữa đây?

Bùi Mộc nghiêm túc suy nghĩ: Như vậy, nếu nàng có thể cướp đoạt thành công chi phí hàng tháng của đại tư tế, có phải chuyện này sẽ nói lên rằng nàng lợi hại và thông minh hơn đại tư tế không? Không tệ không tệ, nhất định phải nghiêm túc tính toán.

Phó tư tế đại nhân chẳng chút phát hiện suy nghĩ của mình đi lên con đường không thích hợp cho lắm.

Thanh Long tư tế mắng cho Chu Tước tư tế một trận, vị Chu Tước bị xối nước thành cái nồi canh kia có lẽ cũng biết Thanh Long thật sự tức giận, không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu chịu mắng. Nhưng khi hắn ta thoáng nâng đôi mắt lên, phần địch ý và hoài nghi kia chẳng những không yếu đi mà còn nhiều thêm.

Ánh mắt như dã thú thế kia có thể khiến người ta sởn tóc gáy. Chỉ tiếc Bùi Mộc đang bị hắn ta nhìn chằm chằm kia ngay cả chút khóe mắt cũng không thèm cho hắn ta.

Thanh Long tư tế mắng người xong thì quay đầu lại hành lễ bồi tội với Bùi Mộc, lúc này mới nói: “Phó tư tế đại nhân, mời tới bên này.”

Lúc ông dẫn đường còn không quên hung hăng trừng mắt Chu Tước tư tế một cái.

Thanh niên im lặng thối lui sang một bên. Hắn ta nhìn chằm chằm mặt đất, lại thấy trang phục của phó tư tế lướt qua tầm nhìn của hắn ta một cách nhanh nhẹn như một ngọn gió tản mạn không chút để ý.

Hắn ta lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Người kia đi đứng rất nhẹ nhàng, mái tóc dài màu đen hơi xoăn kia thả xuống sau lưng như cỏ dại đang rêu rao giữa ngày xuân.

Chu Tước tư tế âm thầm cắn răng: Cái tên người ngoài này… Hắn ta nhất định phải tìm ra vấn đề của cái tên này!