Chương 39

Ai mà muốn bị quyết định vận mệnh một cách tùy ý chứ?

Dựa vào cái gì mà mà người này có thể hờ hững sắp xếp tương lai của người khác, hơn nữa còn có thể lạnh nhạt đối mặt với cái chết của bản thân?

Mỗi một mạng sống của con người… Hẳn phải là cực kỳ quý giá. Nếu không thì tại sao nhân loại phải đau khổ đòi lấy sự sống trong chốn đất hoang này cơ chứ?

Trái tim Bùi Mộc ngập tràn phẫn nộ, nàng đi nhanh như gió, bước đi trên ruộng đồng mà trông khí thế hào hùng muôn vàn như là phải ra chiến trường.

Theo ý nàng thì, không phải là chỉ cần tìm ra nội ứng bên ẩn giấu bên trong Phù Tang Bộ, sau đó đoạt lại trái tim thần mộc, rồi tìm cách chữa khỏi vết thương ngầm của đại tư tế hay sao? Tuy rằng trông như không có manh mối, cực kỳ khó khăn…

Chờ đã.

Đúng rồi, trên thực tế thì bây giờ nàng cũng thật sự không có manh mối, cực kỳ khó khăn.

Bùi Mộc bỗng nhiên đứng lại.

Vậy bây giờ nàng ngẩng đầu rời khỏi hắn, còn phát ngôn hùng hồn như thế… Cuối cùng là đang làm gì?

Chẳng lẽ không phải nàng nên tiếp tục tóm lấy hắn, cẩn thận hỏi cho rõ ràng hay sao?

Khi lý trí trở về rồi nhận ra được điều này, Bùi Mộc không thể không cứng đờ người, từ từ quay đầu về phía sau.

Quả nhiên, đại tư tế đang thản nhiên nhìn nàng, không ngoài ý muốn vì sự dừng lại đột nhiên của nàng chút nào.

Hắn hẳn đã xem thấu ý tưởng của nàng rồi, đã đoán trước được tình hình trước mắt.

“Cớ gì mà phó tư tế lại dừng bước?” Hắn chậm rãi nói từng câu từng chữ, biết rõ còn cố hỏi: “Nếu là quyết tâm làm việc gì gấp, ta sẽ không ngăn cản.”

Giọng nói của hắn lạnh lùng thản nhiên, khuôn mặt được tắm gội dưới ánh mặt trời vẫn nhợt nhạt như cũ, không chút ửng đỏ của máu, nhưng mà… Chút sát khí nghiêm nghị bên trong đôi mắt của hắn đã biến mất. Giờ phút này, trong cặp mắt màu xám đậm kia của hắn có ý cười lập lòe, phảng phất như khi sao trời đêm đông đón lấy ấm áp, ngay lập tức hóa thành đêm xuân mênh mang sáng sủa.

Bùi Mộc nghi ngờ hắn đang cười nhạo mình.

Nàng có chút lúng túng, cũng bị nụ cười ấy làm cho có chút không vui, nhưng vẫn dứt khoát đi trở về trước mặt hắn, hầm hừ: “Ta dừng lại là để cho đại tư tế chế giễu đấy. Được rồi, xem kịch hài xong rồi, đại tư tế có thể nói những chuyện khác cho ta được không?”

“Kịch hài sao…?”

Hắn lại không vội trả lời, mà là chỉ hơi trầm ngâm. Bỗng nhiên, khóe môi của hắn thế mà lại nhếch lên cao một cách rõ ràng, khiến cho nụ cười như có như không này trở thành nụ cười mỉm gần ngay trước mắt.

“Phó tư tế thật là thú vị.” Đại tư tế mỉm cười lắc đầu: “Cũng được, dù sao thì sớm muộn ngươi cũng biết được thôi.”

Người đàn ông nói xong thì nâng trượng gỗ mun lên, nhẹ nhàng gõ xuống.

Đột nhiên cảnh sắc bốn phía thay đỏi. Cây non xanh lá, đất đen ướŧ áŧ, mây trôi trắng mờ… Rất nhiều màu sắc bỗng nhiên hòa vào nhau, cuối cùng lại đột nhiên tách ra.

Bùi Mộc nhận thấy được có thần lực nhẹ nhàng dao động, hơi hoa mắt một cái là ngay sau đó, nàng phát hiện vị trí của mình đã hoàn toàn khác với trước.

Ánh mặt trời buông xuống, thần mộc che trời. Nàng và đại tư tế trước mặt nàng, chỉ chớp mắt đã trở về sảnh thần mộc ở đỉnh Liệt Sơn.

Bùi Mộc ngẩn ngơ, đã quên mất sự không vui vừa rồi. Cặp mắt nàng sáng lên, hứng thú bừng bừng: “Quả nhiên là ngài có thể “thân tùy ý động*” được? Sức mạnh của ngài to lớn, có phải là muốn đi đâu thì đi đó hay không? Ta vẫn luôn muốn học loại vu thuật này, nhưng vẫn không thể nắm được điểm quan trọng của nó, có thể mời đại tư tế chỉ giáo…”

Đại tư tế có chút kinh ngạc liếc nàng một cái, nét mặt hơi đổi, đột nhiên hỏi: “Phó tư tế không giận nữa à?”

Bùi Mộc: …

Đúng là trước giờ nàng có chút bệnh hay quên. Tính nàng vốn vui vẻ cả ngày, cho dù có giận gì ai cũng không thể giận lâu được. Nhưng bị chọc thủng trước mặt đại tư tế, sao nàng có thể chịu được?

Nét mặt của nàng lập tức nghiêm lại, cứng rắn thay đổi đề tài: “... Vì không cho đại tư tế nhân cơ hội trốn đi, xin đại tư tế nói những chuyện có liên quan tới trái tim thần mộc ngay bây giờ một cách kỹ càng tỉ mỉ.”

Haiz, chuyện học thân tùy ý động… Vẫn cứ để sau này rồi nói đi.

Đại tư tế nhìn nàng chằm chằm.

Nét mặt của hắn xuất hiện một sự thay đổi kỳ lạ, như là nhịn không được muốn cười, nhưng lại cố sức kiềm nén.

Bùi Mộc lại nghi ngờ hắn đang cười nhạo mình.

Nhưng vẫn còn ổn, lần này, nụ cười nhạt nhẽo như sương mù trong mưa kia vẫn không xuất hiện thật.

Đại tư tế chỉ là hơi lắc đầu. Ở trước mặt nàng, dường như hắn vẫn luôn hơi lắc đầu như thế này, có khi là không đồng ý, không vui, có khi chỉ đơn thuần là bất đắc dĩ.