Chương 41

“Tại sao không bảo người khác cố gắng tìm kiếm? Đất hoang rộng lớn, không chừng sẽ có nơi nào có cỏ thần hoa tiên. Đại tư tế, sao ngài lại nỡ bỏ cuộc sớm như thế…”

“Nhân lực là thứ quý giá, không cần phải lãng phí nó vào việc hư vô mờ mịt kia. Những chuyện sau khi ta chết, ta đã có sắp xếp, sẽ không ảnh hưởng đến sự lớn mạnh nảy nở của Phù Tang Bộ.”

“Nhưng mà…”

Có lúc, giọng điệu của một người càng thản nhiên, càng cho thấy được hắn đã quyết ý rồi.

Đại tư tế lắc đầu ngăn cản câu nói của Bùi Mộc, bản thân hắn cũng chẳng nói thêm gì, chỉ là đi về phía bên trái.

Đài đá bên trái vốn là trống rỗng, chỉ có một phiến đá được đặt đó và một cái đèn sàn bằng đồng gắn vào vách núi, nhưng khi hắn bước đến, những ngọn núi và đất đá xung quanh như được ban tặng sự sống, cứ thế động đậy. Không lâu sau đó, những núi đá “động đậy” này tự đắp nặn thành bàn đá, ghế đá, thấp bé, trên bàn đá còn có sách vở không biết từ đâu tới và đao khắc, thẻ tre.

Trừ cái đó ra, ở cửa sảnh thần mộc còn bay tới vài món đồ nữa. Đó là một đống thẻ tre như một ngọn núi nhỏ. Chúng nó bay mà chẳng cần có gió, cứ thế “ào ào ào” bay về phía đại tư tế.

Bùi Mộc nhận ra chúng, đó là thẻ tre mà trước đó Thanh Long tư tế đã đưa lên núi, nói là tin tức của các nơi trong Phù Tang Bộ, đưa tới cho đại tư tế xem qua.

Thẻ tre bay đi rồi chất đống bên cạnh người hắn, cao như lúc hắn đang ngồi.

Đại tư tế coi từng thẻ tre một, thỉnh thoảng viết lời chú giải lên trên nó, có lúc cũng dùng đao khắc tước đi chữ dư bên trên.

Bùi Mộc lẳng lặng nhìn.

Nàng đột nhiên hỏi: “Đại tư tế, sao ngài lại không quan tâm mạng sống của mình như thế? Hơn nữa ngài cũng sắp chết rồi, để bản thân vất vả như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?”

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Vì sự sinh đẻ của Phù Tang Bộ, cũng là vì để nhiều người có thể đoàn kết hơn, tái hiện sự thịnh vượng của liêh minh Hiên Viên 200 năm trước. Chỉ cần có thể hoàn thành chuyện này, ta có chết hay không cũng chẳng quan trọng.”

“Nhưng…”

Hắn đợi trong chốc lát, không thể không ngước mắt lên: “Nhưng thế nào?”

Bùi Mộc rầu rĩ nói: “Ngài chết rồi, khẳng định sẽ có rất nhiều người đau lòng khó chịu. Nếu như họ biết ngài hà khắc với bản thân như vậy, chắc chắn cũng sẽ cực kỳ lo lắng. Cho dù chỉ là vì bọn họ, ngài cũng không nên…”

Đối với Bùi Mộc mà nói, đây là một sự thật hết sức đơn giản. Giống như khi phụ thân của Quỳ Thiền chết đi, nàng và Quỳ Thiền khóc đến mức thành hai con người chìm trong nước mắt vậy, mọi người cũng bi thương không thôi. Nếu là Quỳ Thiền chết đi, nói không chừng nàng sẽ đau lòng đến mức bệnh nặng một trận. Huống chi đại tư tế là người mà bao nhiêu người trong Phù Tang Bộ sùng kính. Hắn làm nhiều thứ cho bộ tộc này như vậy, rất nhiều người sẽ mong nhớ hắn. Sự thật đơn giản như vậy, vì sao đại tư tế lại không hiểu? Phàm là có một hy vọng sống sót nào, cũng không nên từ bỏ.

Đại tư tế không đáp ngay.

Trong lúc nhất thời, ngoại trừ ánh nắng trắng mờ và làn gió mát lạnh trong sảnh thần mộc ra, chính là tiếng vang “xào xạc xào xạc” mà cành lá thần mộc phát ra.

Hắn hơi rũ mi, hàng mi thật dài bao trùm lấy cảm xúc bên trong mắt hắn. Thật ra dù cho có thấy, cũng sẽ không thể thấy rõ được, bởi vì cảm xúc của hắn vẫn luôn quá mức ít ỏi, giấu quá sâu trong đôi mắt, hơn nữa hắn còn sợ người khác quá cận kề hắn, thấy quá rõ điều đấy.

Sau đó, hắn buông bút mực và thẻ tre trong tay xuống.

“Bùi Mộc, lại đây.”

Nàng đi qua đó, hắn lại bảo nàng ngồi xuống.

Bùi Mộc do dự một lát, cuối cùng thì ngồi ở bên người hắn. Nàng bị sự yên tĩnh này làm cho hơi căng thẳng, cho nên sửa lại tính tản mạn khi xưa, ngồi cực kỳ đứng đắn, sóng lưng thẳng tắp, ngay cả tần suất chớp mắt cũng cực kỳ khắc chế.

Đại tư tế quan sát nàng trong chốc lát, sau đó hơi gật đầu: “Nhìn đi, quả đúng như thế.”

Nàng ngẩn ra: “Cái gì như thế?”

“Tộc dân kính ta, sợ ta, kính sợ như thiên thần. Nhưng mà, ngươi đã từng thấy ai kêu rên khóc rống vì sự rời đi của thiên thần chưa? Nếu thiên thần còn ở đây, mọi người sẽ thấp thỏm lo âu vì quá gần thiên thần, sợ hãi tai họa sẽ buông xuống.”

Hắn từ tốn nói: “Con người kính sợ thiên thần, là vì cầu được thiên thần phù hộ, cũng là vì sợ bị thiên thần trừng phạt; bọn họ kính ta sợ ta, là bởi vì ta có thể trị vì hưng suy của một tộc, cũng là vì họ sợ hãi sức mạnh của ta.”

Đại tư tế bình tĩnh nhìn nàng.

“Bùi Mộc, giống như ngươi đang ngồi bên cạnh ta trong giây phút này vậy.”

Lúc này, người im lặng lại trở thành Bùi Mộc.