Chương 28: Thủ hộ, màu xanh, hoàn khố, gặp mặt trên đường!

Vân Dương một đường hành tẩu.

Người tàn tật, quần áo tả tơi, chỗ nào cũng có. Nhưng người này, ai nấy đều rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Với họ mà nói, chỉ cần còn sống, những thứ khác có hay không đều không quan trọng.

“So với những huynh đệ đã chôn thây nơi chiến trường, chúng ta... Đã quá may mắn.”

Một lão binh mù hai con mắt, què một chân, đang nhắm mắt phơi nắng tại góc tường đổ nát, nói chuyện với một người không có tay bên cạnh.

Thanh âm trầm thấp, trong giọng điệu vương vấn nỗi nhớ khôn nguôi...

Ánh nắng bao phủ thân bọn họ, gương mặt nhẹ nhàng không màng danh lợi, quyền thế.

Vân Dương đi qua, ngừng chân ngóng nhìn, không một chút che giấu sự hâm mộ trong mắt.

Trên đường phố, mấy tên lưu manh phanh ngực áo, gương mặt dữ tợn, hùng hùng hổ hổ đi tới đi lui, thỉnh thoảng ẩn hiện.

Ánh mắt Vân Dương dừng trên những người này thật lâu, trong mắt hắn tràn đầy lãnh ý. Mấy tên lưu manh này cao lớn vạm vỡ, thân thể khoẻ mạnh, võ nghệ đầy mình, những lại không báo hiếu cha mẹ, không đền đáp quốc gia, dấn thân chiến trường, cũng không an cư lạc nghiệp, càng không suy nghĩ bảo hộ một phương bình an...

Ngược lại bằng dũng lực, cưỡng đoạt, khi dễ người già yếu... Lương tâm quả là đem cho chó ăn.

Những kẻ như vậy đều đáng chém!

...

Một cái sân nhỏ đơn sơ. Tường viện dùng những tảng đá lớn chồng lên, bên trong là năm gian phòng, còn có thiên phòng trái phải, mặt phía nam là một nhà kho. Hiển nhiên, người nhà này mặc dù không giàu có, nhưng rõ ràng so với những gia đình khác khá hơn một chút.

Đại môn khép hờ, một tiểu nữ hài chừng hai ba tuổi, ngồi chồm hổm trên ụ đá ở cửa chính, hai cái tay nâng lấy má, không biết đang suy nghĩ gì.

Một thiếu phụ xinh đẹp vận một thân lam bào, từ bên trong đi ra: “Niếp Niếp, mau trở về phòng đi. Sao lại ngồi ngồi ngoài cửa...”

Tiểu nữ oa không động, thanh ấm non nớt nói: “Con ở chỗ đây, chờ ba ba trở về. Mụ mụ, ba ba đi đâu? Sao giờ còn chưa trở lại?”

Thân thể Thiếu phụ cứng đờ, lập tức vành mắt liền đỏ lên, nàng yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt đau thương nhìn chiêu hồn linh màu đen treo lơ lửng trên cửa, lẩm bẩm nói: “Chờ Niếp Niếp trưởng thành, hiểu chuyện, ba ba sẽ trở lại...”

“Nha...” Tiểu nữ oa bĩu môi, nói: “Thế nhưng Niếp Niếp đã lớn lên a...”

Thiếu phụ dùng sức gật đầu, nhịn xuống nghẹn ngào, nói: “Đúng vậy a... Ba ba sắp trở về rồi...”

Vừa nói, hai hàng nước mắt rốt cục kìm không được chảy xuống.

Vân Dương đứng tại chỗ rẽ, nhìn hai mẹ con, chỉ cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.

Người thiếu phụ này, chính là... Thiếu phụ hắn cứu đêm trước, thê tử Thiên Tướng Vương Trang, Quyên nhi.

Vân Dương cũng không hiện thân.

Nhưng, tiểu nữ oa kia lại đột nhiên vui vẻ kêu lên: “A..., mèo con từ đâu tới, thật đáng yêu!”

Chỉ thấy một con mèo nhỏ như quả cầu nhung tuyết trắng, không biết từ khi nào xuất hiện ở trước cửa nhà. Con mèo con này mà toàn thân không nhuốm bụi trần, sạch sẽ dường như có thể phát sáng, con mắt xanh biếc tròn trịa, ngồi xổm ngay trước mặt Niếp Niếp, tò mò quan sát nàng.

Tiểu nữ oa Niếp Niếp cười thích thú, tập tễnh bước tới: “A..., mèo con, ngươi đến làm bạn với Niếp Niếp sao?”

Mèo con lông tóc dựng lên tỏ vẻ đề phòng, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên trầm tĩnh lại, tò mò nhìn Niếp Niếp, ưu nhã gật đầu nhẹ.

Tiểu nữ hài lập tức vui vẻ kêu to: “Oa oa, quá tốt rồi...”

Mẹ của nàng đứng ở phía sau đang muốn cản trở, trong lòng dở khóc dở cười, tiểu hài tử quả là đồng ngôn vô kỵ, một con mèo nhỏ xuất hiện làm bạn? Nó có thể nghe hiểu ngươi nói cái gì sao...

Nhưng tiếp đó, con mắt thiếu phụ xinh đẹp mở to, bởi vì nàng thấy rõ, con mèo con này vậy mà gật đầu nhẹ, tựa hồ biểu thị đáp lại đối với lời nói của con gái nàng. Lập tức,... Ưu nhã đi đến trước người Niếp Niếp, thận trọng vươn ra một cái tuyết trắng móng vuốt, cùng Niếp Niếp nắm tay...

“Trời ạ...” Thiếu phụ có chút mơ hồ không tin tưởng ánh mắt của mình.

“Quá tốt rồi, về sau ngươi chơi với Niếp Niếp có được hay không?” Niếp Niếp hoan thiên hỉ địa đem mèo con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, coi như trân bảo, đôi mắt nhỏ cười đến híp thành vành trăng khuyết.

Mèo con rõ ràng có chút kháng cự, nhưng chẳng biết tại sao, lại không tiếp tục phản kháng, yên tĩnh trong bàn tay nhỏ của Niếp Niếp. Một cái móng vuốt nhỏ phấn nộn chần chờ giơ lên, lại buông xuống, kêu một tiếng trầm thấp.

Niếp Niếp yêu thích không buông, ôm mèo nhỏ trở về phòng: “Mụ mụ mụ mụ, có gì ăn hay không? Bánh quy của Niếp Niếp, cá nhỏ của Niếp Niếp,...”

Mèo con trong ngực nàng, nhăn nhăn cái mũi.

Thiếu phụ vội vàng đi vào theo, mơ hồ thanh âm truyền tới: “Ai nha, Niếp Niếp, mau thả xuống, đây là mèo nhà người khác... Rất có thể chủ nhân của nó đang đi tìm đây, không thể tùy tiện lấy đi... Con mèo nhỏ này thật đúng là đáng yêu...”

Vân Dương cười cười, yên lặng rời đi.

Trong phòng truyền đến tiếng kêu meo ô ủy khuất của mèo nhỏ.

“Từ nay về sau, ngươi chính là thủ hộ thần nơi này... Phàm là có người khi dễ người nơi đây, ngươi xuất thủ không cần kiêng dè...”

“Nơi này, là gia quyến các huynh đệ của ta, còn là nơi ở của rất nhiều tàn tật huynh đệ... Ta cần ngươi, bảo vệ nơi này bình an... Mỗi khi trời tối, ngươi có thể trở lại đại viện, tất cả vật tư tu luyện ăn uống, ta đều cho ngươi gấp bội. Nhưng, nếu là nhiệm vụ không chấp hành tốt, dù chỉ một lần, tất cả tài nguyên, khấu trừ vĩnh viễn!” “Nghe rõ chưa?”

“Meo ô...”

“Những tên bại hoại kia dám khi dễ người, lập tức hạ tử thủ, rõ chưa?”

“Meo!”

“Ngoan.”

Con mèo này, chính là Thôn Thiên Báo đã đạt đến tam giai Huyền thú. Sau khi được Vân Dương truyền qua một luồng sinh mệnh linh khí, lại tăng thêm một tầng ngụy trang, liền ủy thác trách nhiệm...

Tốc độ tiến cảnh của Thôn Thiên Báo vô cùng kinh khủng... Có một đầu cửu giai Huyền thú tương lai bảo vệ gia quyến các huynh đệ, Vân Dương rốt cục có chút yên tâm.

Muốn trừ giặc ngoài trước an bên trong.

“Thực lực bây giờ của ta còn nhỏ yếu, chỉ có thể nỗ lực hết sức. Các huynh đệ chớ trách. Nếu ta báo thù thành công, hơn nữa còn có thể tiếp tục sống. Ta sẽ tiếp tục thủ hộ gia quyến các huynh đệ. Nhưng nếu vạn nhất ta báo thù không thành công, nửa đường bỏ mình, như vậy...

Những gì bây giờ ta có thể làm được, là để bọn họ trong vòng năm năm, không lo ăn uống. Trong vòng trăm năm, có con báo này bảo vệ, an toàn không lo!”

“Rất xin lỗi, các huynh đệ, hiện tại ta chỉ có thể làm đến vậy.”

Vân Dương đi.

Hắn đi rất dứt khoát.

Sinh Sinh Bất Tức tự vận hành trong thể nội, Vân Dương cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, huyết dịch sôi trào. Mặc dù thực lực hiện tại tối đa cũng chỉ khôi phục hai thành, nhưng, Vân Dương cũng đã có chút không nhịn được nữa.

Đánh không lại, chẳng lẽ ta còn không tính được các ngươi?

...

Một chỗ khác.

Kế Linh rời đi Vân phủ, vừa đi vừa cảm thấy ủy khuất vô hạn. Nước mắt không nhịn được rơi xuống.

“Đồ quỷ sứ chán ghét!”

“Đại hỗn đản!”

“Về sau không để ý tới ngươi nữa!”

Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, càng nghĩ càng thấy khổ sở. Càng nghĩ càng thấy Vân Dương vô lại.

“Ngươi cho rằng ta coi trọng ngươi... Hừ, phi! Ai thèm chứ...”

“Độc Cô Sầu đồ đệ, thật ghê gớm nha?

Hừ...”

“Đời này bản cô nương ghét nhất chính là loại người như ngươi!”

Một mạch về lại khách sạn, không rõ là tức giận hay là ủy khuất, nước mắt rốt cục nhịn không được ào ào rơi xuống.

Nàng đối với Vân Dương, căn bản mà nói, cũng chỉ là thoáng có chút hảo cảm mà thôi, chưa thể nói đến cái dạng yêu nhau sâu đậm đến mức lấy thân báo đáp,

nhưng thái độ của Vân Dương, lại làm cho nàng chịu không được. Cảm giác ủy khuất không nói thành lời.

“Dám khi dễ ta, nhất định khiến ngươi đẹp mặt! Hừ!”

Cùng lúc đó, từng đám người giang hồ, từ bốn phương tám hướng đổ về Thiên Đường thành...

...

Một người mặc áo choàng xanh biếc, đi giày xanh biếc, đội nón xanh biếc, bên hông thắt một cái đai lưng xanh biếc, trên đỉnh đầu, còn cắm một cành trúc xanh biếc, trên lưng đeo một cái tay nải xanh biếc, đồ vật trong tay cũng xanh biếc.

Lung la lung lay đi tới trước cửa thành.

Người này tuổi tác không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới 20, một cỗ hương vị bất cần đời tỏa ra từ đầu tới chân.

Toàn thân hắn nhuộm một màu xanh lá, màu sắc khác biệt duy nhất, chính là một đầu sư tử con màu đen đi theo bên cạnh hắn. Ngoài ra càng bất thường chính là, đầu sư tử màu đen này, lại mọc ra hai cái đầu, rõ ràng chỉ là một đầu ấu thú chưa trưởng thành, nhưng nhìn lại rất hung ác.

Người mặc kỳ trang dị phục, hình thù kỳ quái như vậy cũng thật là hiếm thấy.

Người đi ngang qua đều phải ghé mắt.

Nhưng người này đi lại tự nhiên như chốn không người, phóng khoáng tiêu sai, vênh mặt, thở dài một hơi.

Như trút được gánh nặng!

“Con mẹ nó! Thiên Đường thành a, lão tử cuối cùng đã tới!”

Hai người trung niên bên cạnh hắn, đều đang xụ mặt xuống. Giờ phút này rốt cục thần sắc cũng biến hóa: “Không sai, công tử gia sẽ rửa sạch nhục nhã tại chính nơi này, cởi xuống cái này... Cái này...”

Hai người có chút không tiện mở miệng phạm thiếu gia kiêng kị.

“Có cái gì không dám nói!” Thiếu niên hừ hừ cái mũi: “Lần này, lão tử tất thắng! Bộ quần áo này, lần trước lão tử thua, đã mặc vào một năm, có chơi có chịu, cũng không là gì! Nhưng lần này nếu lão tử thắng, mấy người bọn hắn ai cũng đừng nghĩ tốt hơn, đều mặc vào cho lão tử! Con mẹ nó! Một năm nay sống tội sống nhục, lão tử bắt bọn hắn phải chịu thay!”

“Dù sao cũng phải khiến bọn hắn đều nếm thử mùi vị mà lão tử chịu đựng một năm này!” Gia hỏa này hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, ác hình ác trạng.

Hai trung niên hộ vệ nhất trí giữ im lặng.

Cái khác không nói, chỉ riêng việc “cái này Lão tử, cái kia lão tử...” Có thể sửa lại hay không? Chịu đánh nhiều như vậy, thế mà còn chưa tợn...

Lần trước ngươi cùng đại ca ngươi tự xưng lão tử, bị đánh ba ngày không xuống được giường. Gia chủ đại nhân đến thăm, ngươi một câu lão tử khiến cho lão tử ngươi trực tiếp giận tím mặt, 24 cái tát thiếu chút đánh thành não chấn động. Vậy mà còn không thay đổi. Khi lão tổ tông đến hỏi, ngươi một câu “Lão tử không có việc gì” để vị lão tử của lão tử của lão tử của ngươi... Lão tổ tông hừ lạnh phẩy tay áo bỏ đi...

Vừa mới thả ngươi ra, để ngươi ra ngoài hóng gió một chút, thế mà mở miệng một tiếng lão tử, ngậm miệng cũng một tiếng lão tử...

Chuyện như thế quả là độc nhất vô nhị...

“mau chóng tìm chỗ ăn cơm uống rượu.”

Thanh niên áo xanh khoát tay chặn lại: “Lão tử sắp chết đói, chết khát a!”

Hai tên hộ vệ tức xạm mặt lại.

Nếu hắn không phải là thiếu chủ, bọn họ đã vây lại đánh hắn một trận: Ngươi là lão tử của ai?

“Bảo bối của lão tử cũng đói bụng rồi!”

Thanh niên áo xanh sờ đầu sư tử đen, sư tử con chán ghét lắc đầu thoát khỏi tay của hắn, hai cái đầu tỏ rõ sự tức giận.

“Hỗn đản này vậy mà cũng ghét bỏ lão tử!”

Thanh niên áo xanh giận dữ mà nói: “Nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, tối nay lão tử liền nấu ngươi!”

Bốn con mắt Sư tử con đồng thời mắt trợn trắng, lui hai bước, đi tới sau lưng...

“G rừ!”

Thanh niên áo xanh mắng một câu: “sủng vật của lão tử, lại dám có thái độ làm phản! Chờ khi lão tử thực lực cao, liền gϊếŧ ngươi ăn thịt! Hôm nay nấu canh, ngày mai gặm chân sau, ngày kia...”

“Ô!”

Sư tử hai đầu hung mãnh xông lên, a ô một ngụm đem áo choàng của thanh niên áo xanh xé một cái lỗ lớn, ngay tại phần mông. Sau đó quay người chạy...

“Ngọa tào!”

Thanh niên áo xanh bưng lấy cái mông nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng: “Có ngày lão tử làm thịt ngươi...”

Hai đầu sư tử con vừa quay đầu, rống to một tiếng, hung thần ác sát nhào hướng hắn, lần này, mục tiêu rõ ràng là đũng quần.

Thanh niên áo xanh hồn phi phách tán: “Đại gia, đại gia, ngươi là đại gia của lão tử... Tha mạng a... Chủ nhân! Ngươi là chủ nhân của ta a? Được rồi...”

Sư tử con liếc mắt, vênh váo tự đắc đi lên phía trước, thanh niên áo xanh mặt như đặc sắc vô cùng, bưng cái mông đi ở phía sau: “Mau tìm khách sạn cho lão tử, hoặc là mua quần áo mới cho ta... Để cái mông trần như vậy, thật mất mặt?”

Hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, không phản bác được: không phải chính ngươi tự chuốc lấy sao? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi trêu đầu sư tử tính tình không tốt kia làm cái gì?

Thuần túy là ăn no rửng mỡ!

Áo xanh thiếu niên bước lên mấy bước, đột nhiên a một tiếng, nhìn về phía trước.

“Cái này... Thú vị a.”

...

Vân Dương đi dạo một vòng trở về, mắt thấy đã đến đường cái phía trước, chỉ cần rẽ một cái, chính là Vân phủ.

Đang muốn tiến lên phía trước, đột nhiên một tiếng quát tháo không biết truyền đến từ nơi nào, vèo một tiếng, một bóng người từ trong cửa lớn trước mặt bị ném ra ngoài, uỳnh một cái bị quẳng xuống đất, nửa ngày không đứng dậy được.

Vân Dương theo bản năng nghiêng người một cái, rồi lại lui một bước, đồng thời con mắt nhìn phía sau hông, một tay đặt trên chuôi Thiên Ý Chi Nhận.