Chương 1 : Ta ở hạng thấp

Moon"sNovel

"Thợ săn hạng E" Sung Jinwoo.

Danh hiệu ấy theo anh ta đến mọi nơi.

Dù là một Thợ Săn, năng lực của anh ta chỉ hơn người thường một chút. Nếu không có khả năng chịu đựng và khả năng hồi phục cao hơn chút xíu, thì anh ta cũng chẳng khác người thường là bao. Thành ra, sự nghiệp làm Thợ Săn của anh ta gắn liền với vô số thương tích. Thậm chí vài lần anh ta đặt chân đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Jinwoo không trở thành Thợ Săn vì yêu thích công việc đó.

Một công việc nguy hiểm, cam go, mà thu nhập thì đáng thất vọng.

Không. Nếu không phải vì Hiệp hội Thợ Săn hỗ trợ chi trả viện phí cho mẹ anh ta, có lẽ Jinwoo đã từ bỏ và chọn một nghề bình thường như bao người khác rồi.

Khổ nỗi, một chàng trai tuổi đôi mươi như anh ta, không có tài năng lẫn người "chống lưng", làm sao trang trải nổi viện phí giá vài triệu Won mỗi tháng?

Có thể nói. anh ta chẳng có lựa chọn nào khác.

Và rồi, như mọi ngày, với trái tim đang khóc thầm, Jinwoon tham gia vào một cuộc đột kích do Hiệp hội giám sát.

- -

Các thợ Săn trong cùng một khu vực đều biết rõ nhau. Bởi họ đều tập trung mỗi khi một Cổng mở ra. Và hôm nay, những Thợ Săn tụ tập trước cổng, vừa uống cà phê vừa chào hỏi lẫn nhau.

"Ôi, anh Kim! Bên này nè"

"Ồ, Park! Anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh bỏ nghề rồi chứ."

"À... Vợ tôi vừa mang thai đứa con thứ hai"

"Hahaha, vậy sao? Ừ, cách tốt nhất để lấp đầy túi một thợ săn là tham gia đột kích mà!"

Cả hai cùng cười lớn.

"Anh có để ý không, hình như gần đây Hiệp hội ngày càng ít gọi chúng ta. Phải chăng số lượng Cổng xuất hiện đã giảm đi?"

"Ể. Làm gì có. Đó là vì gần đây các Công hội đã tích cực hoạt động hơn Hiệp hội. Mỗi lần có cơ hội vớ bẫm là các Công hội lại nhảy dựng lên với con mắt rực lửa."

"Ừm. Cuộc đột kích này được giám sát bởi Hiệp hôi, chắc là nó tương đối an toàn nhỉ?"

Với một chút lo lắng, Park đảo mắt nhìn xung quanh. Một Cổng bị lờ đi một Công hội nghĩa là nó có thu nhập thấp, và thu nhập thấp nghĩa là độ khó thấp. Tất nhiên, ở đời chẳng có gì chắc 100%. Giống như Park, các thợ săn khác đảo mắt xung quanh với vẻ căng thẳng.

"Có lẽ vậy..."

Uống nốt cốc cà phê, Kim vẫy tay chào một người vừa xuất hiện phía xa.

"Ồ, chờ đã. Xem ai kìa! Cậu Sung. Sung ơi!"

Các Thợ Săn khác cũng nhìn người vừa đến với vẻ quen thuộc và thư thái.

"Xin chào."

Đó là Sung Jinwoo.

Đáp lại Kim với một cái gật đầu, Jinwoo tiếp tục bước đi. Khi anh ta đi qua, Kim cười khẩy và bớt lo âu.

"Jinwoo đã đến. Vậy nơi này chắc là an toàn."

Park tròn mắt hòi Kim.

"Sao? Tay Sung Jinwoo ấy mạnh thế cơ à?"

"À, anh Park không biết Jinwoo nhỉ. Anh ta vào nghề sau khi anh nghỉ. Ở đây chẳng ai không biết đến danh tiếng Jung Jinwoo"

"Mạnh thế ư? Vậy sao anh ta lại làm việc cho Hiệp hội? Sao không làm tự do hoặc tham gia một Công hội lớn?

Kim vừa cười vừa nheo mắt.

"Anh biết biệt danh của cậu ta là gì không?"

"Ai mà biết được? Thôi nào, nói đại đi."

"Thợ Săn yếu nhất"

"... Yếu nhất? Không phải mạnh nhất sao?"

"Hâm à. Danh hiệu mạnh nhất chỉ dành cho những Thợ Săn hạng S thôi. Còn tên kia là Kẻ Yếu Nhất. Có lẻ là thợ săn yếu nhất cả Hàn Quốc."

"Ể?"

Park cau mày. Nếu anh ta yếu thế, sao mọi người đều tỏ ra nhẹ nhỏm khi anh ta xuất hiện? Một thợ săn được chờ đợi, phải là một người đáng tin cậy trong một cuộc đột kích chứ. Park không hiểu nổi biểu cảm của những Thợ Săn kia.

Thấy Park lắc đầu ngạc nhiên, Kim khoác vai anh ta và cười.

"Anh không hiểu sao? Nếu như Sung Jinwoo xuất hiện ở cuộc đột kích hôm nay, tức là nó rất dễ. Hiệp hội sẽ không mạo hiểm để anh ta tham gia mấy vụ khó nhằn. Chả ai muốn thấy người khác chết một cách vô nghĩa."

Nghe vậy, khuôn mặt Park trở nên tươi tỉnh.

"Ồ, vậy sao?

Quay với các cuộc đột kích sau một thời gian dài nghỉ việc, cả Park và vợ đều thấy khó khăn và lo lắng. Nhưng khi nghe những gì Kim nói, tâm trạng anh ta trở nên thoải mái hơn.

Kim tiếp tục.

"Có lần, anh ta bị thương trong một Cổng hạng E và phải nhập viện cả tuần liền."

"Một Thợ Săn bị thương ở Cổng hạng E?

"Thế đó. Chả ai ngờ rằng có người thật sự bị thương ở Cổng hạng E. Nghe nói họ còn chẳng mang theo Thợ Săn lớp Trị Liệu"

Thấy Park cười lớn, Kim đưa mắt liếc nhìn Jinwoo.

"Nào nào, đừng to thế chứ. Cậu ta có thể nghe thấy đấy"

"Ờ há, quên mất nhỉ!"

Park nhìn sang Jinwoo và ngừng cười. May sao Jinwoo đứng khá xa và có lẻ chả nghe được cuộc nói chuyện của họ.

Nhưng thực ra thì....

"Tôi nghe thấy hết đấy, mấy lão già"

Cố làm lơ những tiếng cười, anh ta bắt gặp cái liếc nhìn và nụ cười ngạo mạn của họ. Những lúc như này, Jinwoo nguyền rủa thính giác nhạy bén của mình.

"Mình đến sớm quá ư?"

Còn chút thời gian trước khi bắt đầu tập kích. Trong khi chờ đợi, Jinwoo đến chỗ nhân viên của Hiệp hội để uống tí cà phê.

"Cho tôi một ly nhé?"

"À, Thợ Săn Sung Jinwoo... Tôi xin lỗi, nhưng hết rồi ạ..."

"..."