Chương 4

Hắn cũng không nói nữa, chuyên tâm lái xe, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa phải dừng lại ăn vài thứ. Hắn là một tiểu tử tráng kiện có thể không ăn không uống, nhưng cô bé thì không được.

Ban đầu Phan Kính chỉ giả bộ ngủ, nhưng híp mắt một lát, thân thể tiểu hài tử của cô cũng không chịu nổi, thật sự ngủ thϊếp đi.

Nửa buổi chiều, Trình Lương tìm một khe núi, dừng xe, cầm bánh và thịt khô nhìn thoáng qua cô bé đang ngủ say trên ghế phụ, lại dùng sức lật lật bọc đồ mẹ cho mình, lấy ra một khối đậu phụ sữa, nướng lên kẹp vào trong bánh.

Lại nấu một nồi cháo nhỏ, chờ thu dọn xong mới đánh thức Phan Kính.

Cô dụi dụi mắt, nhìn thấy thức ăn đã chuẩn bị xong nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.

Một lớn một nhỏ ngồi trên đá ăn tối.

Trình Lương ngại hỏi chuyện trong nhà của tiểu cô nương, sợ cô bé thương tâm. Chỉ kể cho cô bé nghe chuyện về xe tải của mình.

"Núi chúng ta gọi là núi Đại Hạt Tử, nhưng trên núi không có gấu mù đâu nhé, ngược lại có rất nhiều thỏ, vào mùa thu đi vòng quanh núi cũng có thể gϊếŧ được vài con.”

Phan Kính nghiêm túc ăn cơm, thỉnh thoảng "ừm" phụ họa.

Kiếp trước cô bị chú cả và chú hai ngược đãi, sau đó thì lăn lộn giới giải trí bắt đầu kiếm tiền, thường xuyên ngủ không ngon giấc, về sau vóc dáng không quá cao.

Đời này cô muốn ăn ngon, uống ngon, có thể cao hơn được một chút.

Ngửi được mùi sữa trong bánh, Phan Kính hỏi: "Chú Trình, chú có thể làm bánh sữa không?"

Trình Lương lắc đầu: "Chú không biết làm, nhưng mẹ chú biết. Mẹ chú rất giỏi.” Hắn bỗng nhiên như đứa trẻ khoe mẹ: “Mẹ chú bị câm, nghe nói là chạy nạn từ trên thảo nguyên xuống đây. Nhưng mẹ nấu cơm rất ngon, còn biết may vá và ngâm nga giai điệu.”

Phan Kính phụ họa: "Mẹ chú lợi hại thật!”

Trình Lương khoe khoang một hồi, cảm thấy mình nói cái này với đứa bé mất cha mất mẹ thì đúng là không phải con người. Nhìn cô bé vô tư vô lo, hắn lặng lẽ im bặt, trong lòng nặng nề tiếp tục ngồi ăn.



Phan Kính chậm rãi ăn bánh. Nghĩ đến câu chuyện của Trình Lương kiếp trước.

Câu chuyện của Trình Lương quả thực có chút thê thảm, thảm đến mức còn được lên báo, lại là báo trong thành phố, sau đó truyền lên tới thủ đô.

Khi đó người quản lý cầm tờ báo, miệng chậc chậc nói: “Kính Kính, quê em người tốt thì đúng là tốt, còn người xấu thì xấu đến mức đáng sợ.”

Bởi vậy Phan Kính có ấn tượng với hắn, mới dám một mình lên xe của hắn.

Dù sao người dùng cả mạng sống để cứu người khác thì không thể là người xấu.

Phan Kính không nhớ rõ thời gian cụ thể.

Nhưng khởi đầu đại khái là một ngày sau cơn bão, Trình Lương lại đi vận chuyển hàng. Trên đường núi xảy ra sạt lở, hai cha con đi xe ngựa bị đè dưới gốc cây lớn gãy đổ.

Những người này là người trên núi, bọn họ sống trên núi, sinh hoạt và kiếm sống đều dựa vào núi, nghe nói là thời cổ đại lên núi tránh binh họa, truyền từ đời này sang đời khác.

Những người miền núi này vài năm trước bắt đầu giao lưu với người ở chân núi, có đôi khi sẽ xuống mua bán đồ đạc.

Hai cha con bị đè dưới khúc gỗ gãy, Trình Lương cầm cây xà beng dùng sức cạy khúc gỗ.

Vấn đề là khúc gỗ quá lớn, Trình Lương phải đè một đầu để đầu bên kia vểnh lên.

Hai cha con lần lượt bị đè hai đầu.

Đè một bên, nhấc bên còn lại.

Trình Lương đứng ở giữa, khổ sở đến sắp khóc.

Người cha có tóc bạc và một cậu bé hơn mười tuổi.



Đứa trẻ đã ngất xỉu.

Người cha khóc lóc nói: "Làm ơn cứu con tôi."

Trình Lương mang tảng đá tới giúp người cha chống đỡ, còn mình thì cố gắng cạy đứa nhỏ bên kia.

Trọng lượng bên chỗ người cha ngày càng nặng hơn, hắn hét lớn: “Cứu con tôi đi, làm ơn cứu con tôi.”

Thanh âm dần có chút mờ mịt như có như không.

Đứa nhỏ bên kia sắc mặt xanh mét, hô hấp yếu ớt.

Tay Trình Lương bị dằm gỗ đâm máu tươi đầm đìa, im lặng dùng thân thể áp chế xà beng.

Đợi đến khi thân cây rốt cục dời đi một bước, người cha bên kia đã bị đè đến mức chân mất đi cảm giác.

"Đau quá. . . . " Người cha nói.

Trình Lương rơi nước mắt, liều mạng nâng cái cây lên. Sau đó, hắn nghe người cha nói: "Cậu gì ơi, cứu tôi đi."

Trình Lương bất ngờ sửng sốt.

Người cha tiếp tục: “Thằng bé sắp chết rồi, có cứu cũng sẽ tàn tật, sống không được bao lâu. Cậu cứu tôi đi…”

Trình Lương nói: "Nó vẫn còn cứu được! ”

Người cha lắc đầu: "Nhưng cũng phải nghĩ cho người còn sống chứ, nhà tôi còn có mẹ già.”

Trình Lương không muốn từ bỏ, nhưng người cha kia ôm lấy thân cây, làm cho khúc gỗ càng trở nên nặng hơn.