Chương 7

Hai người cầm móng heo bắt đầu gặm.

Thím Triệu từ ái nhìn bọn họ, chờ hai người ăn uống no nê, Phan Kính đi rửa tay trước, sau đó trở về ngoan ngoãn bưng chén uống canh.

"Hôm nay Kính Kính ở lại đây sao?" Thím Triệu hỏi.

Trình Lương nhìn về phía Phan Kính, Phan Kính lắc đầu.

Trình Lương thay cô trả lời: "Con bé không ở đây ạ, nó đến nhà người thân, đi qua sớm một chút cũng tốt. Vài ngày nữa cháu lại dắt con bé đến đây chơi. ”

Đợi đến khi cơm xong, Phan Kính vội vàng thu dọn bát đũa, bị thím Triệu quyết đoán ấn xuống: "Cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể để cháu làm được.”

Trình Lương tay áo bóng dầu, cười hì hì đi vào phòng bếp giúp thím Triệu một tay.

Phan Kính ngồi trên ghế nhỏ, cố gắng lau mặt bàn sạch bong.

Đến phòng bếp, Trình Lương đóng cửa lại, tiến đến bên cạnh thím Triệu, nhẹ giọng đem thân thế Phan Kính nói cho thím Triệu nghe.

Thím Triệu nghe xong rơi nước mắt: “Lương Tử, cháu chở Kính Kính qua đó, sau này cách vài hôm lại đi thăm nó, nếu người nhà bên đó đối xử với nó không tốt, cháu cứ mang nó qua đây, thím vẫn dư sức nuôi được một đứa trẻ.”

Trình Lương kéo tay áo của mình lau nước mắt cho thím Triệu: "Ôi trời, con bé Kính Kính vừa xinh xắn lại hiểu chuyện như vậy, bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với nó, thím đừng lo lắng, đừng khóc nữa…Đừng để Phan Kính nhìn ra.”

Đợi đến khi hai thím cháu ổn định lại tâm tình đi ra, phát hiện bên cạnh bàn cơm nhỏ không có người.

Trên bàn để lại một mảnh giấy vụn, xem ra là xé từ trên hộp thuốc lá xuống.



Chữ bút chì xiêu vẹo: Có người đón, “sao" này cháu lại đến.

Thím Triệu cùng Trình Lương vọt tới cửa, chỉ nhìn thấy một mảnh đất trống.

Hai người nhìn nhau, trong lòng một trận lo lắng.

Phan Kính ăn no, vác túi xách nhỏ của mình hăng hái đi về phía trước.

Bây giờ cô đã có một mục tiêu mới.

Trình Lương là một người tốt, hắn không nên chết.

Hắn nên có một cuộc sống tốt đẹp.

Phan Kính đi một lúc, âm thầm tính toán, đi học nhất định là chuyện tốt, được nhận nuôi cũng là chuyện tốt.

Nhưng nếu đi học hoặc được nhận nuôi thì cô còn có thời gian và năng lực để giúp đỡ những người giống như Trình Lương sao?

Ở trường, cô chỉ có thể giống như một đứa trẻ bình thường, vô tư đùa giỡn, nhưng lại không thể làm những điều không phù hợp với thân phận một đứa trẻ.

Vì vậy, cô chỉ có thể tiếp tục bỏ học.

Đầu tiên, cô phải có một số tiền.

Phan Kính nghiêm túc đứng ở ven đường, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

Điều này rất khó khăn, nhưng đồng thời lại khá đơn giản.



Một người đàn ông tựa lưng dưới gốc cây bên đường, lén lút nhìn chằm chằm Phan Kính.

Hắn đã đi theo cô bé được một đoạn rồi, xác định rằng cô bé chỉ đi một mình.

Đây là một cơ hội làm ăn tốt.

Cô nhóc xinh như vậy, tự nhiên không cần đánh cho tàn phế rồi bắt đi xin ăn. Loại chuyện thương thiên hại lý này không đến mức vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn làm.

Có rất nhiều người muốn mua những đứa bé xinh đẹp như thế này.

Gần đây điều tra nghiêm ngặt, việc mua bán trong thành phố gặp nhiều phiền toái, bán vào núi đi làm con dâu nuôi từ nhỏ cho gia đình nông dân cũng không tồi.

Hiện tại đang là giữa trưa, là thời điểm người ta hay mơ màng buồn ngủ, lại còn là ngày trong tuần, người ven đường không nhiều lắm, chỉ có mấy nhân viên cửa hàng bên cạnh nhàm chán, ngồi ở trước cửa hàng nói chuyện phiếm câu được câu không.

Người đàn ông từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Hắn đi đến bên cạnh Phan Kính, cúi đầu, vẻ mặt hòa ái hỏi cô: "Cô bé, không tìm được đường sao? Chú đưa cháu về nhà nhé?”

Người đàn ông dáng vẻ vẫn xem như đoan trang, cũng không phải là bộ dáng người xấu.

Phan Kính lắc đầu: "Cháu biết đường, mẹ cháu đang mua quần áo trong cửa hàng, cháu đang chờ mẹ.”

Đúng là một đứa trẻ thông minh. Người đàn ông nghĩ thầm, trong lòng buồn bực cười cười, nếu không phải hắn đi theo nó cả đường thì thiếu chút nữa đã tin.

Người đàn ông khom lưng ôm Phan Kính lên, thuận thế che miệng Phan Kính lại.