Chương 62 (2)

Editor: Arie

Thủy Kỳ Lân gắt gao nhìn chằm chằm bạch mi lão giả.

“Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”

“Không biết, cái gì không biết.”

Dương Mi gằn từng chữ một nói.

“Chỉ biết tôn giả trước khi Tịch Diệt nháo ra động tĩnh một khắc liền bắt đầu ngủ sau đó ngủ suốt vạn năm không tỉnh. Ta mỗi ngày đều sợ hãi tôn giả sẽ ngủ mãi không tỉnh như vậy. Nàng sau khi tỉnh lại không chịu nói nguyên do mình ngủ sau mà muốn đi đến nơi núi non Tịch Diệt sau khi chết biến thành. Đóa bạch liên kia chính là thứ tôn giả lấy từ trong một ngon núi, đóa bạch liên này hẳn là năm đó được nước mưa tưới tắm thành tiên thiên linh bảo.”

Dương Mi dừng một chút rồi nói tiếp.

“Ngươi biết đóa bạch liên kia tên là gì không? Nó tên là Tịnh Thế Bạch Liên.”

Toàn thân Thủy Kỳ Lân chấn động, trong đầu trống rỗng.

Vốn đang ở thế hạ phong, giờ phút này lại đang phân thần nên khi tâm trí dao động, Kỳ Lân Ấn liền bị ảnh hưởng, cành liễu không có trở ngại liền quét bay Thủy Kỳ Lân, hắn đập trên tường rồi ngã xuống đất.

Trước đó Dương Mi có thiết hạ kết giới cách âm nhưng động tĩnh này thật sự quá lớn, vách tường bị Thủy Kỳ Lân đâm ra thành mấy cái hố, người bên ngoài cuối cùng cũng phát hiện ra động tĩnh, tức khắc sợ hãi kêu lên.

“Tộc trưởng?”

“Tộc trưởng?!”

“Đừng tiến vào!”

Thủy Kỳ Lân quát lớn một tiếng sau đó khẽ rên, hắn từ trên mặt đất bò lên, ánh mắt phức tạp kiêng kị nhìn Dương Mi.

Dương Mi nói cái gì không biết nhưng bằng đấy thông tin đã đủ rồi. Hi Dung tôn giả mạnh như vậy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ lâm vào ngủ say, càng sẽ không ngủ một lèo hết một vạn năm. Hơn nữa thái độ của Thiên Đạo rất kỳ quái, chỉ cần là người thông minh, rất dễ dàng liên tưởng đến tình huống khẩn cấp khi đó, nàng đã dùng thủ đoạn phi thường nào đó gϊếŧ Tịch Diệt.

Thiên Đạo có lòng tự trọng, nó không thể làm gì nhưng có người làm được. Vì thế, Thiên Đạo không chỉ không giáng xuống công đức để khen ngợi mà còn không cho phép chúng sinh Hồng Hoang nhìn trộm nửa phần. Nàng cũng vì chuyện này mà bị nội thương vì thế ngủ mãi không tỉnh, ngay người thân cận như Dương Mi cũng không thể cảm ứng.

Nàng vừa tỉnh liền đi phiến núi non kia cũng có thể là vì sợ Tịch Diệt chưa chết hoặc lưu lại mầm tai hoạ, lúc này mới vội vàng qua xem xét.

Đương nhiên những chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán nhưng Tịnh Thế Bạch Liên cũng góp phần đưa mọi người đến gân sự thật hơn.

Tịch Diệt chết đã cả vạn năm. Rất nhiều chúng sinh Hồng Hoang đến phiến núi non này thăm dò nhằm tìm kiếm bảo bối từ cường giả đã chết hoặc lấy được ít nước mưa năm đó, Nguyên Hoàng, Tổ Long, Thủy Kỳ Lân đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Có thể nói, cực phẩm linh quả linh thực ở phiến núi non ngay từ đầu đã bị tam tộc cướp đến bảy phần, ba phần còn lại là các tộc đàn nhỏ và tán tu tranh nhau.

Những giọt ‘nước mưa’ đó vừa rơi xuống đất liền biến mất, chúng sinh Hồng Hoang tuy biết rằng ‘nước mưa’ có chỗ tốt nhưng không ai có thể lưu lại được một giọt. Chỗ phiến núi non do Tịch Diệt chết mà biến thành kia là chỗ tiếp xúc với nhiều ‘nước mưa’ nhất, nhiều đến mức nhiều người có thể ý thức được điều không bình thường này, dù là để đối phó với diệt thế chi hỏa, gột rửa oán khí của Tịch Diệt cũng không cần nhiều ‘nước mưa’ đến mức vậy nhưng trong vạn năm lại không có một ai phát hiện ra tung tích một giọt ‘nước mưa’.

Nếu Dương Mi không nói dối, Thủy Kỳ Lân cảm thấy mình đại khái đã biết những giọt ‘nước mưa’ đó đi đâu, toàn bộ đã biến thành dinh dưỡng dựng dục Tịnh Thế Bạch Liên.

Thời gian một vạn năm mà không có ai phát hiện ra Tịnh Thế Bạch Liên, chỉ có mình Hi Dung sau khi tỉnh lại liền đến nơi này, tìm được Tịnh Thế Bạch Liên, chuyện này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Tịnh Thế Bạch Liên có duyên phận quá sâu với nàng, vì thế trừ nàng ta không ai có thể biết được.

Để cho người ta chú ý hơn đó chính là cái tên Tịnh Thế Bạch Liên, chỉ cần nghe là hiểu hàm nghĩa của nó.

“Không biết.”

Thủy Kỳ Lân hô hấp dồn dập hô hấp, hắn không dám duy trì biểu tình trào phúng lúc trước. Thủy Kỳ Lân bất chấp toàn thân đau nhức liền vội vàng đứng dậy muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nói gì, hiện tại lúc này có chút cảm giác vô lực.

Tựa hồ là vì thay tôn giả cho Thủy Kỳ Lân một trận, Dương Mi cũng đỡ tức hơn, hắn nhìn Thủy Kỳ Lân rồi nói.

“Nàng không muốn nhiều lời, việc này có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Vốn không nên tìm ngươi, cũng không nên nói nhiều với ngươi như vậy nhưng ta thật sự nhịn không được.”

“Tôn giả chưa bao giờ yêu cầu điều gì từ ngươi, hôm nay khuyên nhủ đều chỉ là vì an bình của toàn bộ Hồng Hoang chứ không có nửa phần tư tâm. Nàng là người tốt như vậy mà ngươi dám bôi nhọ nàng. Thủy Kỳ Lân, ngươi còn lương tâm không?!”

Đã biết chân tướng sự tình lại nhớ tới câu nói ban ngày, sắc mặt Thủy Kỳ Lân trắng bệch.

“Ta thật sự không biết…”

Thấy kỳ lân nghiêng ngả như sắp ngã xuống, Dương Mi cũng không còn hứng thú động thủ, hắn thu hồi cành liễu, phất tay áo.

“Thôi, ngày sau nhớ làm người tốt.”

Dương Mi lúc đến thì âm thầm, lúc đi lại trực tiếp nghênh ngang ra ngoài.

Thủ vệ bên ngoài động kỳ lân kinh hãi nhìn lão nhân vốn không nên ở đây, theo bản năng rút ra các loại pháp bảo, kết quả lại nghe thấy thanh âm khàn khàn từ chỗ sâu trong động truyền ra.

“Bỏ đi.”

Dương Mi đi rồi, mấy trưởng lão nhận được động tĩnh liền chạy đến, kết quả nhìn tộc trưởng đang ngồi trên đệm hương bồ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đáng sợ nhất là trên mặt có một đạo vết máu phảng phất như bị roi đánh.

Nhưng Thủy Kỳ Lân lại tựa hồ không thèm để ý, hắn dùng sức bấm đốt ngón tay tính toán. Tuy rằng chuyện của thanh y tôn giả hắn không thể tính ra nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ là muốn biết, Tịnh Thế Bạch Liên có thật sự tồn tại hay không.

Thiên Đạo đánh xuống một đạo sét rồi mới cho cảm ứng.

Có tồn tại.

Thấy rõ ràng chân tướng, Thủy Kỳ Lân đột nhiên trợn mắt, thân hình lắc lư một chút, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, đây không phải do ngoại thương gây ra, mà là đạo tâm Thủy Kỳ Lân xuất hiện vấn đề!

Dù sao Thủy Kỳ Lân tuy rằng vì tộc mà tính toán nhiều chuyện nhưng không phải hạng người gian ác. Hắn là người kiêu ngạo nên trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được chuyện mình đã nói mấy lời kia với ân nhân.