Chương 20: Đạo lý luân thường

Hứa Vĩ Kỳ nắm tay Đình Uyển dắt vào phòng nghỉ của nàng, đóng chặt mặt đưa lưng về phía Đình Uyển thở dài. Chầm chậm quay mặt nhìn thẳng vào mắt của Đình Uyển, ánh mắt lúc này của Hứa Vĩ Kỳ là uỷ khuất, là đau lòng.

“Vĩ Kỳ, nàng là làm sao, làm sao lại có nét mặt này". Tống Đình Uyển vươn hai tay chạm má Vĩ Kỳ ánh mắt lo lắng.

"Uyển Nhi, ta kỳ thực đúng là có chuyện giấu nàng, nhưng ta thật thân bất do kỷ".

Hứa Vĩ Kỳ gỡ nhẹ hai tay nàng ra, xoay lưng đưa tay cởi thắt lưng, nhanh chóng chỉ còn cách da thịt một lớp áo mỏng, nàng xoay người lại Tống Đình Uyển.

“Uyển Nhi, ta thực sự không muốn gạt nàng. Ta cũng giống như nàng, là một nử nhân". Vừa nói Hứa Vĩ Kỳ vừa cầm tay Đình Uyển chạm vào l*иg ngực đang đập mạnh, nói tiếp.

“Ta biết sẽ rất khó tin, nhưng danh tính của ta là Lâm Vĩnh Sinh, ta là người ở một thế giới cách thời đại này rất xa rất xa xôi. Ở đó ta là một bác sĩ giống như nơi đây gọi là đại phu, ta vì gặp tai nạn nên chết đi, khi tỉnh lại ta đã nằm trong thân thể này. Uyển Nhi, ta trước giờ luôn thực lòng yêu thích nàng". Nói tới đây nàng run run vai, mắt đỏ lên rơi lệ. "Uyển Nhi, có thể đừng ghét ta, đừng rời xa ta đi."

Tống Đình Uyển yên lặng lắng nghe nàng nói, không trả lời cũng không biểu lộ cảm xúc nào. Tiến lên một bước nhón chân hôn lên bờ môi người trước mắt.

Hứa Vĩ Kỳ được nàng hôn, tâm động khẽ tròn mắt nhìn nàng như không tin vào điều đang diễn ra. Sợ rằng điều này chỉ là mơ, Hứa Vĩ Kỳ không dám động, vươn hai tay ôm lấy Đình Uyển đáp lại sâu sắc.

Cả hai cứ vậy quyến luyến hồi lâu trong phòng, hơi nóng như ngập tràn đến mức ngộp thở. Như sắp hết hơi mới tách dần ra, bờ môi của Đình Uyển lúc này đã sưng đỏ, Hứa Vĩ Kỳ nhìn thấy trách bản thân đã không biết kiềm chế.

“Vĩ Kỳ, thϊếp từng nói với nàng không muốn nhắc tới luân thường đạo lý, mặc kệ nàng là ai thϊếp chỉ muốn một chỗ cùng nàng, chuyện nàng là nữ tử thực ra thϊếp đã sớm biết”.

“Nàng biết khi nào ???”

“Ngay trước ngày thϊếp rời đi, thϊếp lúc đó cứ nghĩ chỉ cần không gặp mặt thì sẽ không nghĩ đến nàng, sẽ sớm quên đi. Nhưng khi gặp lại nàng thϊếp biết là không thể, không thể ngừng nhớ tới nàng, muốn được ở cạnh nàng". Tống Đình Uyển vừa nói, vừa chỉnh chỉnh y phục trên người Hứa Vĩ Kỳ ngay ngắn lại.

“Là vậy sao? Uyển Nhi, cảm ơn nàng đã chấp nhận ta, ta thực sự rất vui".

“Đồ ngốc, nàng nghĩ nói xong việc này sẽ có thể thay đổi. Vĩ Kỳ đã quên nàng vừa được hoàng thượng ban ân lấy thϊếp sao?”.

“Ách, ta thực không quên. Lúc đó tình thế bắt buộc, ta thực không muốn nàng gả cho tên Lã Bình Hầu xấu xa đó. Uyển Nhi là của ta". Hứa Vĩ Kỳ sủng nịnh, kéo Đình Uyển vào lòng ôm chặt.

“Ai là của nàng, còn dám đem cả mạng ra cược, lần sau không được càn rỡ như vậy nữa". Đình Uyển đánh đánh nhẹ vào ngực Hứa Vĩ Kỳ.

“Ây da, nương tử thực đau a". Hứa Vĩ Kỳ giả bộ khuôn mặt đau đớn

“Đau ở đây sao, để thϊếp xem".

“Ta không ngờ nương tử của ta lại bạo gan đến thế nga".

“Nàng…hỗn đản mà". Tống Đình Uyển thẹn đỏ mặt, đúng là nàng đã quá yêu chiều tên ngốc này.