Chương 13

“Người xung quanh đều có thể tại sao cậu không nói? Sự việc còn chưa có kết luận cậu liền bắt đầu nói. Các người làm sao biết được Lưu Chung Tân có phải hay không sẽ truyền đáp án cho Tiếu Liễu, hoặc là Đỗ Phi Hằng phía sau Tống Nguyên, hoặc bên trái Tống Nguyên là Trương Nhược Liễu" Nghe thấy những lời của Tiếu Liễu nói, An Tâm cả người đều cười khinh.

Hai người được đột nhiên bị nêu tên cùng một lúc phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Trương Nhược Liễu tức giận đến đỏ mặt tía tai, cô biện minh rằng mình không thèm gian lận.

Đỗ Phi Hằng ngồi phía sau Tống Nguyên nhún vai, rất vô tội nói: "Các cậu đều biết, cha mẹ tôi không quan tâm tôi học hành, tôi học tốt hay không cũng không quan trọng, tôi làm sao phải gian lận? Hơn nữa tôi cũng chưa viết bài thi”.

Hắn giơ tờ giấy kiểm tra lên, trang đầu tiên viết câu hỏi trắc nghiệm, các trang còn lại để trống.

"Tống Nguyên cũng viết đáp án không có ở trên giấy, hiển nhiên cậu ấy không phải người gian lận. Các người lẽ ra nên hỏi Lưu Chung Tân tại sao lại đổ oan choTống Nguyên đi." An Tâm nhíu mày.

Đôi mắt của Lưu Chung Tân né tránh, đối diện với ánh mắt khó chịu của An Tâm khiến cậu ta có hơi hơi không thoải mái co rúm lại.

"Kia có thể là cậu ta đã tìm được một người khác. Có ai bị cậu ta uy hϊếp không?" Đỗ Phi Hằng nhìn xung quanh.

Trong phòng học yên lặng ba giây, nam sinh ngồi bên trái Đỗ Phi Hằng đột nhiên đứng lên, "Lão sư, còn có em."

Hắn nói quả quyết hơn nhiều so với Lưu Chung Tân, "Tống Nguyên cũng đã tìm đến em, cậu ta yêu cầu em đưa cho cậu ta câu trả lời ở trang đầu tiên và đưa cho em một vạn tệ. Em đã đưa cho cậu ta câu trả lời. Câu trả lời trên giấy bài kiểm tra được sao chép từ em."

Mặt chủ nhiệm lớp đen như bị bôi một lớp mực, "Được, được, thật là tốt. Lưu Chung Tân, Tống Nguyên này tìm em là muốn nửa trang đáp án còn lại này sao?"

“Đúng vậy” Lưu Chung Tân cúi đầu bắt đầu khóc, “Cậu ta còn bảo em đưa tiếp nửa trang còn lại cho cậu ta, em sợ hãi, không dám đưa cho cậu ta, chính cậu ta uy hϊếp em, thực xin lỗi, xin lỗi..."

Cậu ta càng khóc càng thương tâm, nhưng không dám ngẩng đầu lên, như thể có ai đó đang ở trong phòng học làm cậu ta sợ hãi.

Tống Nguyên đặt tờ giấy kiểm tra có đáp án lên bục, cầm tờ giấy một bên so sánh rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đã viết xong đáp án của trang cuối cùng, lão sư có thể lấy bài thi của người khác và so sánh với của tôi, xem tôi có sao chép cậu ta hay không."

Đáp án trên tờ giấy khác với đáp án do Tống Nguyên viết, tổng cộng có ba câu hỏi lớn, đáp án hai câu hỏi đều giống nhau, nhưng quá trình giải quyết hai câu hỏi không giống nhau.

Chủ nhiệm lớp cũng không thèm nhìn, chỉ là cười lạnh một tiếng: "Sự tình bại lộ, nhất định là cậu cố ý phạm viết sai, đương nhiên là không đúng. Sở Phán Minh, đem bài kiểm tra của em lại đây."

Sở Phán Minh, người thứ hai xác định là Tống Nguyên , đứng dậy và mang bài kiểm tra đi qua.

An Tâm đứng bên cạnh Tống Nguyên, sau khi so sánh tất cả các đáp án trợn mắt nới: "Đáp án câu hỏi cuối cùng của Lưu Chung Tân rõ ràng là sai, của Tống Nguyên mới đúng. Ngoài ra, sáu câu trả lời ở trang đầu tiên của Sở Phán Minh và Tống Nguyên không giống nhau. "

“Nhất định là cậu ta cố ý viết sai, nếu không lão sư liếc mắt liền biết.” Sở Phán Minh nói.

An Tâm cười lạnh một tiếng, "Cứ giả bộ đi. Tống Nguyên trả lời đúng ba câu hỏi cuối cùng, cậu ấy vừa mới đến đây không quen biết ai. Trong lớp đại đa số đều không viết ba câu hỏi này đúng không? Tôi bắt đầu viết từ trang thứ hai, câu trả lời của Tống Nguyên cũng giống như vậy, nhưng tôi ở trong góc của hàng đầu tiên, cách xa Tống Nguyên, không thể cho cậu ấy đáp án, bây giờ cậu nghĩ cậu ấy sao chép của ai?"

“Có lẽ,” Đỗ Phi Hằng ở phía sau xem biểu diễn cười nói, “Có lẽ Tống Nguyên đã sớm biết trước đề thi?”

Một câu nói đã làm bùng nổ lớp học.

Tất cả những lời giải thích vô lý đều trở nên hợp lý với lời nói của Đỗ Phi Hằng

Chủ nhiệm nhíu mày: "Tôi tối hôm qua đem bài thi đặt ở trên bàn, cũng không phải là không có khả năng."

Nhưng cô ta không tin Tống Nguyên lại dám ăn trộm bài thi.

“Hôm qua Tống Nguyên không có rời nhà, thật sự không có.” Tống Nghiêu lập tức giải thích, “Lão sư, em có thể thay cậu ấy làm chứng, Tống Nguyên sẽ không làm chuyện lừa gạt như vậy.”

“Tống Nghiêu, lão sư biết em không muốn tin, nhưng sự thật là như vậy, đừng vì Tống Nguyên mà che giấu.” Chủ nhiệm lớp nhìn Tống Nghiêu, “Đừng xen vào, tôi sẽ giải quyết chuyện này."

"Nhưng..." Tống Nghiêu chật vật nhìn Tống Nguyên, "Cho dù Tống Nguyên muốn được cha mẹ thích, cũng không có khả năng làm chuyện như vậy."

Bởi vì lời nói của hắn, các bạn học đang xem kịch lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Tống Nghiêu ngừng nói, cụp mắt xuống, vẻ mặt khó tin nhưng lại cười thầm trong lòng.

Không cần hắn làm cái gì, Tống Nguyên liền chính mình tìm đường chết, thật là ngu xuẩn.

Tống Nguyên vẻ mặt rất bình tĩnh: "Nếu như lão sư không tin tôi chính mình làm bài thi, ngươi có thể lấy một tờ giấy thi khác, tôi làm lại."

Đây hiện là cách tốt nhất để chứng minh rằng cậu không gian lận.

Chủ nhiệm cực kỳ lãnh đạm: "Ai có nhiều thời gian như vậy cho cậu làm lại?"

“Cho nên người gian lận nhất định phải là tôi.” Tống Nguyên khẽ gật đầu: “Tôi hiểu được.”

"Cậu hiểu cái gì mà hiểu." Giọng nói không chút cảm xúc làm cho chủ nhiệm lớp có chút khó xử, thầm nghĩ Tống Nguyên nếu không sợ mất mặt, cô ta cũng không có gì từ chối, liền nhanh chóng trở về văn phòng, cầm một đề thi khác chính mình viết khi rảnh rỗi, in một bản, trở về lớp đưa cho Tống Nguyên, "Viết cho đến cuối tiết, viết bao nhiêu cũng được, viết đúng là được. không gian lận."

Tống Nguyên nhìn thoáng qua, bài kiểm tra không phải của cao học.

Chủ nhiệm lớp tưởng rằng Tống Nguyên sẽ nói gì đó, nhưng cậu chỉ cau mày một lúc, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình và bắt đầu trả lời câu hỏi.

Sau khi chuyện như vậy xảy ra, những người khác căn bản không có tâm tư làm bài, bọn họ nhìn chằm chằm Tống Nguyên trả lời câu hỏi, thấy cậu không dừng lại, bọn họ không khỏi trở nên căng thẳng, tò mò.

Chẳng lẽ cậu ta đều biết hết?

Lưu Chung Tân không ngừng nhìn Tống Nguyên, cả người toát mồ hôi lạnh.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu Tống Nguyên làm được hết thì làm sao đây?

Chẳng phải Tống Nguyên chưa từng đi học sao? Thời điểm cậu ta nói căn bản không nghĩ tới cậu sẽ làm lại bài thi.

Hai mươi phút sau, chuông báo hết giờ ra khỏi lớp vang lên, bài thi Tống Nguyên còn chưa kịp cầm lên đã bị giáo viên chủ nhiệm giật đi.

Tống Nguyên đã viết đến trang thứ hai của bài thi.

Hai mặt bài thi đều là những câu hỏi lớn, bài này khó hơn bài kia, thời điểm nhàm chán chủ nhiệm làm một câu cũng hết năm phút.

Có tổng cộng hai mươi câu hỏi và Tống Nguyên đã hoàn thành mười một câu hỏi trong hai mươi phút.

Ngay cả khi cậu không biết làm, việc viết nhiều bước như vậy trong hai mươi phút là vô cùng ấn tượng.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn nhớ đáp án câu hỏi mà Tống Nguyên đã viết, cậu đều làm đúng, còn lại, không cần biết đáp án đúng hay sai, đều không cần thiết.

Sắc mặt trong nháy mắt thay đổi tối sầm đi, chủ nhiệm nắm chặt bài thi trong tay, nhìn Tống Nguyên chần chờ nói: "Đừng nói tôi tất cả đều là cậu tự học."

“Phải.” Chuyện như xuyên sách, nói ra cũng chẳng có ai tin.

Hầu hết những chủ đề này Tống Nguyên đều đã làm ở thế giới trong sách.

Nó được một cư dân mạng tải lên mạng, vì câu hỏi khó nên nó đã gây ra một làn sóng điên cuồng và hàng chục nghìn người đã tham gia trả lời.

Tống Nguyên nhìn thấy nó khi đang chán và tham gia trả lời.

Cậu đã bí mật tự học khi còn ở Làng Trường Minh, nhưng sau đó Lý Thiến(*) phát hiện đã xé sách và từ đó cậu không tự học nữa.

(*) Lý Thiến: nhân vật nuôi Tống Nguyên ở chương 1

Không phải là không muốn, mà là căn bản không có cơ hội nào cả.

“Không phải Tống Nguyên gian lận.” Chủ nhiệm trở lại bục giảng hít một hơi thật sâu, cho dù không muốn tin rằng mình phán đoán sai, nhưng cũng phải thừa nhận: “Là tôi trách lầm cậu ấy. Lưu Chung Tân, hãy giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc sao lại thế này, vì sao lại đổ oan cho bạn học.”

Lưu Chung Tân sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, cậu ngập ngừng một lúc lâu mà không nói lời nào.

“ Sở Phán Minh!"

Sở Phán Minh bất ngờ bị điểm danh, cố gắng nặn ra một từ, “Em..."

Một lúc sau, cậu ta lắp bắp nói: "Lão sư, có lẽ Tống Nguyên đã từng nhìn thấy đáp án của những câu hỏi này, chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Không phải ngẫu nhiên." Chủ nhiệm lớp nói, "Những câu hỏi này trình tự phức tạp, cho dù Tống Nguyên xem đáp án, hiện tại cũng có thể viết ra, thật là kỳ quái. Nếu hai người không nói thật, ra khỏi lớp A."

“Là Đỗ Phi Hằng!” Lưu Chung Tân đột nhiên nói. So với lúc nói về Tống Nguyên, lần này cậu ta chỉ ra và xác nhận Đỗ Phi Hằng bình tĩnh hơn rất nhiều, “ Đỗ Phi Hằng nói, nếu em truyền đáp án cho cậu ấy, cậu ấy sẽ cho em một vạn tệ. Cậu ta nói muốn thi thật tốt, bố mẹ sẽ mua cho cậu ta một chiếc ô tô để lái."

“Sở Phán Minh, cậu cũng vậy?" Chủ nhiệm lớp nhìn Sở Phán Minh.

Sở Phán Minh khó khăn gật đầu: "Đúng vậy, là Đỗ Phi Hằng. Cậu ta yêu cầu em đưa câu trả lời ở trang đầu tiên. Em đồng ý, và cậu ta cũng cho em một vạn tệ."

“Được rồi, các ngươi không chỉ giúp người khác gian lận, còn mù quáng đổ oan cho người khác.” Chủ nhiệm vỗ vỗ thanh gỗ trong tay, trong mắt tràn đầy tức giận.

"Lão sư, cô hiểu lầm Tống Nguyên, hiện tại hiểu lầm qua đi, cô không muốn nói với Tống Nguyên một lời xin lỗi sao?" An Tâm đột nhiên nói.

Chủ nhiệm lớp muốn mắng người nói nháy mắt dừng lại, "Xin lỗi? Em đã từng thấy giáo viên xin lỗi học sinh chưa? Tôi không biết Tống Nguyên sẽ làm được những câu hỏi này, và tôi cũng bị lừa."

An Tâm con mắt co giật, "Cô giáo hiểu lầm học sinh, cùng học sinh xin lỗi không phải rất bình thường sao?"

“Tôi hiểu lầm rồi, thật xin lỗi Tống Nguyên.” Chủ nhiệm lớp lạnh mặt nói: “Được rồi chứ, bạn học An Tâm”

An Tâm trợn tròn mắt, trong lòng tràn đầy không cam lòng, cô không muốn tranh cãi cái gì, nhưng cô càng cảm thấy thất vọng với chủ nhiệm.

Chỉ thích học sinh điểm cao còn chưa tính, hiện tại lại tin vào những lời nói lung tung khi học sinh bị đổ oan, sau khi biết sự thật lại không muốn xin lỗi, cô không thích một giáo viên chủ nhiệm như vậy chút nào.

Tống Nguyên ngồi vào chỗ của mình, im lặng, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, giống như đang ở hai thế giới với những người xung quanh.

"Tại sao cậu ta lại có thể làm được? Câu trả lời cho ba câu hỏi cuối cùng là gì? Tôi rất tò mò, tôi ở chỗ này viết cả nửa ngày cũng chưa ra tới."

"Tôi cũng vậy... Cậu ấy là tự học à? Nếu cậu ấy tự học được thì thật tuyệt vời."

"Hẳn là như vậy đi, bằng không cậu ta làm sao có thể? Chỉ dựa vào ba ngày vừa rồi nỗ lực học tập? Không thể nào. Mẹ kiếp, tôi học lâu như vậy cũng không bằng người khác, quá khó chịu."

"Không nghĩ tới là Đỗ Phi Hằng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, tựa hồ không phải hắn."

"Nhưng đó là sự thật. Trước đây cậu ta không phải không quan tâm đến điểm số sao? Lần này, thực sự là muốn gian lận để lấy chiếc xe. Trâu bò a."

Tiếng thảo luận biến mất khi Tống Nguyên đứng dậy.

Tống Nguyên cầm cặp lên, nhét sách vào trong, sau đó đeo cặp đi ra ngoài.

"Cậu đây là đi đâu?" Giáo viên chủ nhiệm còn đang suy nghĩ nên trừng phạt ba người bọn họ như thế nào, thấy Tống Nguyên rời đi, liền sửng sốt cả người.

“Lão sư, tôi không thích hợp ở lớp A.” Tống Nguyên không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói xong liền rời khỏi phòng học.

Thấy vậy, An Tâm thu dọn đồ đạc và đuổi theo cậu ra ngoài.

Chủ nhiệm muốn ngăn cản, nhưng nhìn hai bài thi của Tống Nguyên, sắc mặt tái nhợt.

Hai người đến học lớp khác, nếu kể lại chuyện hôm nay...

Nghĩ đến đây, chủ nhiệm vội vàng chạy theo ra ngoài.

“Bạn học An Tâm, mau đuổi Tống Nguyên kêu về đi, sao có thể chỉ vì cáu kỉnh với giáo viên mà rời khỏi lớp?"

Nếu Tống Nguyên thực sự có thành tích xuất sắc, cô ta sẽ không bao giờ bỏ rơi Tống Nguyên, mà còn bồi dưỡng cậu thật tốt.

"Hơn cho dù cô cậu có đi đến lớp khác, sẽ không có giáo viên nào nhận."

Ngoại trừ sự sắp xếp của hiệu trưởng, không có giáo viên nào chấp nhận điều chuyển.

An Tâm cũng không có dừng lại, hai người trực tiếp đi đến cuối hành lang lớp F.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của chủ nhiệm lớp méo mó.

Lớp F là lớp tồi tệ nhất, và giáo viên chủ nhiệm lớp đó còn cực kì khó đối phó.

Tống Nguyên đi cũng không sao, An Tâm điểm xuất sắc cũng đi theo, người khác nhất định sẽ đoán được cô ta có phải hay không làm chuyện gì.

Chủ nhiệm nắm chặt nắm tay, suýt thì tức chết tại chỗ.