Chương 3

Bộ quần áo to nhất của Tống Nguyên nhưng khi ở trên người Cố Ứng Trì vẫn còn nhỏ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được, Tống Nguyên đem đồ để lại chỗ cũ, khi quay lại thì liền nằm trên giường.

Cố Ứng Trì nằm bên ngoài, bởi do anh không dễ dàng di chuyển được nên Tống Nguyên đã chủ động ngủ bên trong.

Đây được coi là giấc ngủ thoải mái đầu tiên của Tống Nguyên sau khi trở về thực tại từ cuốn sách, có lẽ vì ai đó đã ở bên cạnh bồi y ngủ.

Cố Ứng Trì nhắm mắt lại, trước khi anh ngủ say, anh cảm thấy có một bàn tay ôm lấy eo mình và đem đầu đặt ở bên cạnh vai anh.

Ban đêm trời lạnh, chiếc chăn thì mỏng đến đáng thương, Cố Ứng Trì thậm chí có thể cảm giác được Tống Nguyên đang run rẩy.

Anh đem chăn bông trên người đắp lên cho Tống Nguyên, nhưng Tống Nguyên đã nhanh chóng tỉnh dậy và trùm chăn lại cho anh.

“Nếu anh không muốn làm phiền tôi thêm lần nữa, thì đừng làm thế.” Tống Nguyên nói rồi nằm lại gần hơn với Cố Ứng Trì, nhắm mắt lại.

Cố Ứng Trì nghiêng người về phía Tống Nguyên, khàn giọng nói: “Lại gần một chút.”

Tống Nguyên không biết đã ngủ say hay chưa nhưng vẫn tiến sát vào lòng Cố Ứng Trì hơn.

Cố Ứng Trì ôm lấy y, bởi do nhiệt độ cơ thể của anh cao, Tống Nguyên đã ôm lấy anh ngay khi y đến gần.

Cơ thể trong vòng tay anh lạnh lẽo và mỏng manh, khi anh chạm tay vào y để cảm nhận, Cố Ứng Trì mím môi và ôm Tống Nguyên chặt hơn.

Hơi thở của cậu thanh niên rất nhẹ, dù cho rất gần nhưng anh cơ hồ cũng không cảm nhận được rõ, nhưng Cố Ứng Trì lại không thể ngủ được, tâm trí anh chỉ toàn nghĩ về những gì đã xảy ra vài ngày trước.

Anh nghĩ tới đó liền bật cười một tiếng, giơ tay chỉnh tóc mái hơi dài của Tống Nguyên sang một bên, lộ ra khuôn mặt suy dinh dưỡng .

Trong bóng tối Cố Ứng Trì nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền nhẹ, nhưng vẫn không thể che được những đường nét thanh tú trên khuôn mặt.

Tống Nguyên kề sát lại, Cố Ứng Trì nhìn chằm chằm đường nét mơ hồ trong bóng tối, cả đêm không ngủ.

Tống Nguyên tỉnh lại trong vòng tay của Cố Ứng Trì cũng không có phản ứng gì, sau khi thức dậy liền đi tắm rửa, sau đó đi mua bàn chải đánh răng giúp Cố Ứng Trì đánh răng.

Cố Ứng Trì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ dùng bàn chải đánh răng cứng như vậy, răng chảy máu, Tống Nguyên không có biểu hiện gì, sau khi rửa mặt, đem bánh mì để lại sau đó liền rời đi.

Cố Ứng Trì đã ăn một nửa chiếc bánh mì và đưa cho Tống Nguyên một nửa chiếc bánh mì khi y quay trở lại.

“Tôi còn chưa biết tên cậu” Cố Ứng Trì nói.

“Tống Nguyên, Nguyên trong nước sông Nguyên” Tống Nguyên mơ hồ vừa ăn bánh mì vừa nói.

(*) Sông Nguyên (沅江) là một trong bốn con sông lớn ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, một chi lưu của sông Dương Tử.

“Cố Ứng Trì. Sớm hay muộn gì cũng đều phải ứng phó.” Cố Ứng Trì nói, “Hai mươi sáu tuổi.”

Tống Nguyên ngẩng đầu, hơi kinh ngạc.

Y không ngờ rằng Cố Ứng Trì hơn y tám tuổi.

Sau khi ăn bánh mì, Tống Nguyên thay thuốc cho Cố Ứng Trì, vết thương còn chưa kết vảy thoạt nhìn vẫn còn kinh khủng như trước. Cố Ứng Trì sớm đã quen với việc rắc bột thuốc lên đó, cũng không có phản ứng gì.

Tống Nguyên cứ cách ba ngày sẽ đi bán khoai lang, có đôi khi trong hai ngày đều không gặp được Cố Ứng Trì.

Mỗi lần bán khoai, Tống Nguyên đều cố gắng kiếm ít tiền mua thức ăn và thuốc men.

Một tháng sau, Cố Ứng Trì đã có thể xuống khỏi giường, cũng chính vào ngày hôm nay Lý Thiến mới biết tới sự hiện diện của anh.

Cô nhận ra chăn bông của Tống Nguyên, ánh mắt hung hăng dữ tợn nhìn Cố Ứng Trì, câu đầu tiên mà cô ta nói chính là “Cậu và Tống Nguyên đã “ngủ” nhau?”

Lời này quá khó nghe, hơn nữa ngữ khí ác liệt giống như đang nguyền rủa người, Cố Ứng Trì nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không có.”

” Tôi phi." Lý Thiến không tin chút nào, chỉ vào Cố Ứng Trì mà chửi mắng: "Đưa tiền! Nếu không đưa tiền, tôi sẽ phơi bày chuyện này ra ngoài. Bảo sao mấy ngày nay Tống Nguyên lại ngủ ở ngoài, hóa ra là tìm được một người có gia thế tốt để bồi ngủ, cái thứ vô liêm sỉ hôi thối này, nhìn thấy cậu ta liền kinh tởm, sau lưng tôi lại làm ra chuyện này. Phi phi phi (*). ”

(*) Phi:

Từ điển trích dẫn

1. (Danh từ) Tiếng cãi nhau.

2. (Thán từ) Biểu thị giận dữ, khinh bỉ: hứ, hừ, ô hay.

Cố Ứng Trì trầm mặt.

Lý Thiến vẫn không chịu buông tha, vẫn nói không ngừng, thậm chí còn nói to hơn.

“Đừng gọi nữa.” Cố Ứng Trì lấy chiếc điện thoại với màn hình bị vỡ từ trong túi quần rách ra và bật nó lên.

Vừa bật lên, hàng loạt tiếng chuông điện thoại vang lên với vô số tin nhắn báo cáo.

Sau khi cúp điện thoại, anh ngước mắt lên nhìn nhìn chằm chằm Lý Thiến, ánh mắt lạnh lùng: “Số thẻ.”

Lúc Tống Nguyên trở về nhà, liền nhìn thấy Lý Thiến đang hôn một cái thẻ ngân hàng, Tống Nguyên suýt chút nữa tưởng rằng ba mẹ mình gửi tiền tới.

Lý Thiến liếc mắt nhìn Tống Nguyên một cái, "Tôi thật không ngờ cái người vô dụng cái gì cũng không được như cậu nhưng ngược lại năng lực dụ dỗ đàn ông của cậu lại lợi hại như vậy. Người đàn ông kia là ai? Tôi nhìn ra đó là một người có tiền, nhưng đáng tiếc lúc rời đi không chịu mang theo cậu đi."

Tống Nguyên nghe vậy sắc mặt không có bất kỳ biến hóa gì, nghe thấy Cố Ứng Trì đi cũng không mở miệng, chỉ là trở về đem chăn của mình các loại đồ đạc thu đi.

Lúc nhấc chăn lên, Tống Nguyên nhìn thấy trên ván giường đặt một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này vẫn luôn đeo trên tay Cố Ứng Trì, người đã đi rồi, để lại nhẫn, không biết là cố ý hay là vô ý để quên.

Khả năng thứ hai rất khó xảy ra.

Tống Nguyên cầm chiếc nhẫn lên, nhìn chằm chằm một lúc rồi giơ tay, ném chiếc nhẫn rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, y quay lại, nhặt chiếc nhẫn trong góc, lau sạch rồi cho vào túi đi về nhà.

Về đến nhà, Lý Thiến lấy ra một chiếc bánh sinh nhật, nhưng Tống Nguyên cũng không nghĩ đó là bánh sinh nhật mà Lý Thiến chuẩn bị cho y.

"Cậu cũng đã mười tám tuổi, có thể đi ra ngoài làm việc. Tôi đã tìm cho cậu một công việc, ngay tại thành phố bên cạnh, mỗi tháng mười lăm nghìn, ngày mai liền đi."

Cô ta cắt bánh, cho con ăn, cuối cùng tự mình ăn sau đó đẩy phần bánh còn lại, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay dù gì cũng là sinh nhật cậu, bánh là phần quà cho cậu.”

Tống Nguyên không ăn, chỉ hỏi là công việc gì, một ngày làm bao nhiêu tiếng đồng hồ.

“Làm giày mất 18 tiếng mỗi ngày.” Lý Thiến nhàn nhạt nói: “Tôi nói rất lâu rồi người ta mới đồng ý thuê cậu, đừng có mà không biết tốt xấu, tốt nhất là đi làm cho tôi. Cậu không có thẻ ngân hàng, tôi sẽ điền vào tài khoản ngân hàng của tôi, tiền bên trong coi như cậu trả lại cho tôi, dù sao cậu ở nhà tôi ăn uống nhiều năm như vậy cũng không làm được tích sự gì.

Tống Nguyên không nói gì, trở về phòng của mình.

Buổi tối y vẫn nấu cơm và ngủ trong phòng chứa đồ.

Tống Nguyên nằm mơ, trong đó vết thương của Cố Ứng Trì đã được chữa trị tốt, vì vậy anh ta đã quay lại tìm y, hỏi y tại sao lại làm mất nhẫn anh để lại.

Tống Nguyên lại ném chiếc nhẫn tới trước mặt anh, cho rằng Cố Ứng Trì là một tên bạch nhãn lang(*), “Anh còn trở lại đây làm gì?”

(*) Bạch nhãn lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Cố Ứng Trì cười nói: “Trở về để báo đáp lòng tốt của cậu.”

Tống Tranh bị tiếng nghị luận bên ngoài đánh thức, phát giác đó chỉ là một giấc mộng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Tống Nguyên nói Cố Ứng Trì là một bạch nhãn lang, điều đó xem ra chỉ có khả năng xuất hiện ở trong mộng.

Cửa nhà phảng phất như chợ rau, mọi người đang bàn tán gì đó, Tống Nguyên mơ hồ nghe thấy tiếng xe sang.

Lúc ra ngoài liền thấy một chiếc xe hơi hiệu Marriott trị giá trăm vạn đang đậu ở cửa, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest sang trọng đang nói chuyện với Lý Thiến, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho Lý Thiến, vẻ mặt xem thường: "Cái này là ba mươi vạn, ông chủ của tôi trả tiền nuôi con cho cô. Từ hôm nay, Tống Nguyên không liên quan gì đến cô, hiểu không? "

Lý Thiến cầm thẻ ngân hàng cười," Tôi hiểu, tôi hiểu. "

Quay đầu lại cô ta nhìn thấy Tống Nguyên thì khuôn mặt lần đầu tiên hớn hở như vậy, “Tống Nguyên, cậu thật may mắn.”

Người đàn ông cau mày khi nhìn thấy Tống Nguyên, dường như không ngờ rằng Tống Nguyên lại gầy gò, tả tơi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Đáy mắt có chút không khống chế được lộ ra vẻ ghét bỏ.

Lão quản gia mở cửa xe, che lại đáy mắt chán ghét của mình, “Thiếu gia, về nhà.”

Giọng điệu hoàn toàn không che giấu vẻ khinh thường.

Tống Nguyên không nói gì, không hỏi bất cứ câu nào, cũng không lấy hành lý, trực tiếp ngồi lên xe, vừa lên xe liền rũ mắt xuống.

Trên đường đi người đàn ông đã nói rất nhiều, nói cho y về thân thế thật sự của mình, cũng nói với y những điều cần chú ý khi về nhà.

Chiếc xe chạy cả một ngày dài và dừng lại ở phía trước cửa một biệt thự.

Tống Nguyên vừa xuống xe liền nghe thấy khúc đàn dương cầm, người đàn ông cười nói: "Đây chính là người tôi nói với cậu, Tống Nghiêu thiếu gia. Tuy rằng cậu mới là Tống gia thiếu gia, nhưng Tống Nghiêu thiếu gia cũng là Tống gia thiếu gia. Cho nên..."

Hắn còn chưa nói xong, Tống Nguyên liền ngắt lời hắn, ánh mắt lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc dư thừa: “ Đã biết. ”

"Thủ tục nhập học của cậu cũng đã làm xong, cùng một trường với thiếu gia. Thành tích của cậu không theo kịp, lão gia cũng thuê gia sư tại nhà cho cậu." Người đàn ông dẫn Tống Nguyên đi vào.

Phòng khách trang trí rất xa hoa, bảo mẫu đang lau dọn nhìn thấy Tống Nguyên giống như gặp quỷ, lập tức oán giận: "Người này sao anh lại dẫn vào? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta mang vi khuẩn vào? Nhanh lên, nhanh lên, mau ra ngoài, bẩn thỉu quá.”

Quần áo của Tống Nguyên chỉ là hơi cũ một chút, còn rách hai cái lỗ. Quần áo đã được y giặt sạch sẽ, không có chỗ nào bẩn, nhưng dì Trương dường như không vừa mắt điều gì đó, khi Tống Nguyên dừng lại trước mặt bà ta cách đó không xa, bà ta lập tức lùi lại vài bước.

Người đàn ông vừa ho vừa xấu hổ nhắc nhở: “mDì Trương, đây là Nhị thiếu gia.”

Dì Trương trong nháy mắt không nói lời nào, ánh mắt rực lửa mà nhìn chằm chằm Tống Nguyên, hận không thể đem y nhìn chằm chằm ra một cái lỗ, giống như Tống Nguyên không nên xuất hiện ở nơi này.

Người đàn ông dẫn Tống Nguyên vào phòng tắm, “Quần áo đã chuẩn bị xong, cậu có thể đi ra ngoài sau khi tắm rửa sạch sẽ, lão gia và phu nhân sẽ lập tức tới.”

Nói xong còn không quên nhắc nhở, "Bộ dáng của cậu bây giờ hoàn toàn không thể gặp lão gia và phu nhân.”

Tống Nguyên bước vào phòng tắm, khóa trái cửa, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Dì Trương cau mày ở bên ngoài hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu có biết dùng phòng tắm không?”

Cô cảm thấy Tống Nguyên vốn ở nông thôn kém phát triển, hẳn là sẽ không biết dùng các loại đồ vật như máy nước nóng.

Tống Nguyên mặc kệ bà ta và bắt đầu đi tắm.

Dì Trương trợn mắt lẩm bẩm: "Mới tới đây đã lớn lối như vậy. Ôi, thật sự tưởng bản thân trở về Tống gia thì chính là con cháu của Tống gia sao, cũng không nhìn xem bộ dạng kém cỏi, nghèo nàn của mình có xứng hay không."

Quần áo là của một thương hiệu nổi tiếng, vài chục ngàn tệ, nhưng rõ ràng lớn hơn rất nhiều, là quần áo của người khác.

Tống Nguyên có thể đoán rằng là của Tống Nghiêu đang chơi piano.

Khi y bước ra, ông Tống, bà Tống, đã trở lại và đang ở trên ghế sô pha, nhìn thấy y đi ra thì sững sờ một lúc.

Không phải nói nhìn rất bẩn thỉu sao?

Cái này nhìn đâu có nửa điểm là bộ dáng bẩn thỉu.

Thiếu niên đứng ở nơi đó, trên người mặc quần áo rộng rãi cũng không che được dáng người gầy gò đơn bạc. Làn da hắn trắng nõn, mặt mày lạnh nhạt, tóc có chút dài, bởi vậy có vẻ càng thêm ngoan ngoãn.

Tống Nguyên dừng lại trước mặt hai người, giọng nói rất nhẹ kêu một tiếng, "Ba, mẹ.”

Bà Tống theo bản năng trốn xa một chút, bởi vì dì Trương nói rằng môi trường sống của y rất kém, có thể có vi khuẩn trên người.

Tống Nguyên không để ý động tác này của bà, sau khi kêu xong cái gì cũng không nói, đứng ở một bên.

Không có cảm giác tội lỗi, không có sự thương hại.

Khoảnh khắc đầu tiên khi cả hai nhìn thấy đứa con ruột thịt của mình, chỉ có sự lúng túng. Ông Tống cả nửa ngày cũng không nói nên lời, bà Tống muốn giả vờ an ủi và ôm Tống Nguyên một chút, nhưng bà không thể duỗi tay ra, bà lập tức có chút phiền não bực bội.

Bọn họ đều coi Tống Nguyên là người đã mấy ngày không tắm, tuy rằng Tống Nguyên có nước da trắng trẻo, nhìn không ra là không tắm chút nào, nhưng bọn họ vẫn còn có chút ngăn cách.

Loại ngăn cách này cũng không có một chút biện pháp nào để thuyết phục.

Lúc này, Tống Nghiêu đi xuống.

Anh ta mặc một bộ vest đen, dáng người cao ráo, nước da trắng và nụ cười ôn nhu trên khuôn mặt điển trai.

Khi nhìn thấy Tống Nguyên, nụ cười trên mặt anh ta hơi đông cứng lại, sau đó anh ta đứng tại chỗ, vẻ mặt như ủy khuất rồi lại kiềm chế, nhếch miệng lộ ra một nụ cười, "Em trai đến từ lúc nào, sao không có ai gọi điện cho con, nói cho con biết, con cũng không tới kịp để chào đón em trai.”