Chương 13

Từ biệt viện phủ tướng quân tới Biện kinh, phi hết tốc lực trên đường chính cũng cần hai giờ.

Trên đường có một ngọn núi nguy nga hùng tráng, được gọi là núi Kê Đầu.

Đỉnh núi mọc lên như rừng tụ lại, tạo thành bức bình phong thiên nhiên che chở dễ thủ khó công.

Đâu đó hơn trăm hán tử lăn lộn cuộc sống bên ngoài không được nên chạy lên trên đây đóng trại, thành lập lên “trại Kê Đầu”.

Bình thường đánh cướp thương khách lạc đường, người lữ khách, miễn cưỡng lăn lộn để có cơm ăn.

Đánh cướp là hành động rẻ tiền, không ai coi bọn họ ra gì.

Có thể lần này, tưởng là năm nay làm ăn tốt, lại cho rằng quan phủ sao nhãng, đám thổ phỉ ở trại Kê Đầu cũng lỗ mãng hơn, trắng trợn tới cướp xe ngựa ở đường chính.

Chúng nhao nhao muốn vén thử màn xe lên, bên trong lại là một người con gái xinh đẹp thanh tú.

Cả đám thô lỗ trố mắt nhìn nhau, cướp cũng cướp rồi, sao có thể về tay không cơ chứ?

Vì vậy, lúc này đám lưu manh đó bắt đầu thảo luận chuyện chung thân đại sự.

Lão đại mà không cưới một cô nương thì còn ra thể thống gì?

Vừa đúng lúc qua bảy ngày nữa là đợt phân chia lợi nhuận cuối năm.

Dựa theo địa vị, cô nàng đầu tiên cướp được theo lí mà nói phải đưa lão đại hưởng thụ.

Chính vì thế, hôn sự của đại đương gia trại Kê Đầu đã được quyết định.

“Cô nương” chiến lợi phẩm Bộ Thanh Vân bị bắt lên núi.

Mọi chuyện không xuôi!

Bốn chữ to cứ lắc lư qua lại trong đầu Bộ Thanh Vân, lắc lư lâu đến mức dường như thực sự có người nhắc đi nhắc lại bên tai.

Mọi chuyện không xuôi!

Cực kì phiền não.

Từ lúc bị bắt tới giờ, Bộ Thanh Vân vùi mình trên chiếc giường đất trải da hổ, cổ tay bị trói bởi dây thừng, cả người mơ mơ màng mảng.

Gò má hắn nóng lên, giữa trời đông giá rét mà lại có cảm giác như bản thân đang nằm giữa mùa hè.

Không biết phu xe có tìm được người kia không.

Bộ Thanh Vân dán gò má lên vách tường, định mượn sự lạnh lẽo của bức vách để cái nóng nơi gò má biến mất.

Nếu nóng tới hỏng đầu, sang năm không đậu trạng nguyên thì phải làm sao?

Đôi mắt hạnh của Bộ Thanh Vân đỏ ửng, bắt đầu suy nghĩ giữa hoàn cảnh khổ sở.

Nếu như vậy, tên Tiết Vô Dịch nhỏ mọn kia không biết sẽ ngấm ngầm đắc ý tới mức nào.

“Phu nhân lại sốt rồi, mau đi tìm đại phu.” Có bàn tay lạnh như băng của ai đó ép vào trán hắn.

Bộ Thanh Vân giống như khách hành hương trong sa mạc gặp phải ảo ảnh, gấp gáp muốn sát hắn hơn nữa.

Nhưng một tiếng phu nhân rõ ràng rành rọt lọt vào lỗ tai lại khiến lửa giận trong hắn bốc lên ngùn ngụt, một nụ cười nhạt trào ra từ bên khóe miệng.

“Đi mà tìm phu nhân của ngươi.” Bộ Thanh Vân cắn răng nói, nhưng bởi vì bị nhiễm phong hàn mà câu nói này có hơi uể oải.

Từ khi ra khỏi huyện Trường Sa nho nhỏ kia, đúng là muôn thể loại chuyện nối nhau tìm tới.

Bộ Thanh Vân tức phát điên lên được nhưng vẫn phải nín nhịn hết lần này tới lần khác, vì vậy toàn thân không ngừng co rút: “Nghe cho kỹ! Ta nhìn vậy nhưng là...”

Do bị sốt cao nên Bộ Thanh Vân thường xuyên thở dốc, giọng nói của hắn cũng chợt cao vυ"t lên: “Đàn ông thứ thiệt!”

Do chính mình nói nên Bộ Thanh Vân không biết mình lúc này tóc tai xộc xệch, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh lúng liếng...

Hơn nữa áo bông đã che đi yết hầu, sốt cao khiến giọng khàn khàn cũng làm độ tin cậy giảm thấp, chẳng trách đám đàn ông thô lỗ không có học thức này nhìn Bộ Thanh Vân dáng dấp xinh đẹp, vóc người “thon nhỏ” quy thành đàn bà.

Lão Vương bị phái tới phục vụ “phu nhân” là một hán tử thô lỗ, lúc này liền cảm thấy bối rối.

Cô gái có dáng vẻ như thiên tiên vậy mà lại nói mình không phải là đàn bà?

Nhưng người phái hắn tới bảo phải phục vụ phu nhân cho tốt.

Chính vì thế hắn gật đầu ấp úng nói: “Dạ dạ phu nhân.”

“Gà giảng vịt nghe.” Bộ Thanh Vân dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình, “Đàn gảy tai trâu! Chỉ hươu bảo ngựa! Mất hết tính người!

Bộ Thanh Vân chưa từng tức giận đến thế, tức đến mức ngực không ngừng phập phồng.

Nếu bây giờ không bị phát sốt vì phong hàn, Bộ Thanh Vân thực sự muốn cởϊ qυầи tự chứng minh bản thân! Hoặc là để những người này sờ cái cục xương ở cổ họng mình một chút!

Đều là đàn ông, tại sao mắt của họ lại mù như vậy chứ!?

Nghĩ càng nhiều, một đống suy nghĩ khiến Bộ Thanh Vân muốn khua tay múa chân cho hả giận, dây thừng trói hắn cũng theo đó mà lỏng ra.

Tay phải bị trói thổi bùng một ngọn lửa mãnh liệt trong lòng Bộ Thanh Vân, tay trái của hắn đột ngột khua về phía chén sành mà lão Vương mang tới.

Ngay tại giây phút ngửi được mùi đắng chát kia, động tác của Bộ Thanh Vân như thể bị ấn nút tạm ngừng.

Tâm trạng cáu kỉnh trong lúc ngửi thấy mùi thuốc như được một đôi tay êm ái vỗ về.

Bộ Thanh Vân thở hổn hển, bưng chén sành tới ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hung dữ ném chén sành sang bên cạnh, tiếng vỡ chói tai vang lên, chén sành đã tan ra thành năm bảy mảnh.

“Cút!” Bộ Thanh Vân cắn răng nói.

Đợi đỡ sốt rồi nói sau.

So đo gì với đám người mù này!

Trong lúc mơ hồ, dường như có một tiếng nói khàn khàn ồm ồm vang lên bên tai: “Phu nhân giận quá nên bất tỉnh... để lão phu kê một đơn thuốc...”

Cũng vì tức giận mà khí huyết trong l*иg ngực sôi lên cuồn cuộn, Bộ Thanh Vân mở mắt, là một lão già với chòm râu dê.

Hai chữ phu nhân như trú kim cô, khiến Bộ Thanh Vân vô cùng nhức đầu, hắn siết chặt góc chăn đã bị thay đổi hình dạng, cả người yếu ớt, cuối cùng mắng không ra tiếng.

Hắn nghiến răng kèn kẹt: “Ta nói, ta là đàn ông.”

Râu dê không hề cảm thấy có gì không đúng: “Ta biết.”

“Vậy tại sao đại đương gia của các người...” Bộ Thanh Vân từ bộ dạng như bị sét đánh chuyển sang nghiến răng kèn kẹt. “Tại sao còn phải lấy vợ?”

“Đại đương gia nói ngươi là cô gái, vậy ngươi chính là cô gái.” Râu dê nói như chuyện đương nhiên.

Bộ Thanh Vân hít thở không thông, dứt khoát nhắm mắt.

Ông trời một khi đã trao cho ai đó trọng trách lớn lao, thì sẽ khiến người đó lao tâm khổ tứ, mệt mỏi rã rời...

Không tức, không tức.

Nếu có người tới cứu thì tốt, nếu không có vậy thì chờ hạ sốt rồi mình chạy.

Cơ thể đói khát, con người cơ cực...

---

“Người đâu! Tới đây! Đi treo lụa đỏ lên!”

Tiêu Dạng ngụy trang thành dân bị cướp hơi cúi đầu, cố ý làm giọng mình trầm xuống đáp lời: “Vâng.”

Hắn cầm lấy lụa đỏ, leo lên thang trang trí lụa đỏ cho căn phòng.

Yến vương điện hạ không phải là người được chiều chuộng thành quen, hắn lên được chiến trường, cũng làm được rất nhiều chuyện vụn vặt.

Hai tay khéo léo trang hoàng hoàn hảo, Yến Vương điện hạ cúi thấp đầu, trên khuôn mặt anh tuấn là vô số các vết sẹo giả được vẽ như thật không thấy rõ mặt mũi.

Hắn liếc nhìn mọi người đang bận rộn, lặng lẽ chạy ra ngoài cửa.

Bản thân ngầm đi thám thính từng chỗ trong sơn trại, đi qua chỗ nào cũng âm thầm ghi nhớ phòng thủ, tìm được những chỗ có thể ẩn nấp.

Thật ra loại trại cướp nhỏ như thế này, tùy tiện tìm một đội Vũ Lâm Vệ cũng có thể san thành bình địa.

Nhưng Yến vương điện hạ tự có cân nhắc riêng, hắn chọn một mình lên núi.

Đêm, tin đèn cháy phát ra những tiếng lẹt xẹt.

Nổi bật dưới ánh đèn mờ tối là gương mặt u ám không rõ ràng của Tiêu Dạng, hắn đang vẽ qua qua kết cấu bên trong trại trên một tờ giấy nháp.

Ngón trỏ của hắn di đi di lại chỗ “phòng phu nhân” ban ngày thám thính được, nghe nói đó là chỗ hôn thê của đại đương gia ở.

Lúc ở kinh thành đã gặp nhiều chuyện dơ bẩn hơn, nên Tiêu Dạng vẫn bình tĩnh tiếp nhận chuyện nam nam thành thân, hắn xác định mục đích của mình trước sau vẫn là cứu được thư sinh.

Ánh nến tắt, đợi những người khác trong phòng ngủ say.

Tiêu Dạng lén lút đổi y phục đi đêm, rón rén bò dậy khỏi giường đất, lặng lẽ khép cửa lại.

Sơn trại này giống như một đoàn hát tép riu, mấy đội tuần tra chẳng qua là bổ sung thêm phần hài hước.

Tiêu Dạng ung dung tìm được “phòng phu nhân”.

Phân tán phòng bị như vậy, thực sự khiến đôi mắt phượng của Yến vương điện hạ ngứa ngáy, sự mỉa mai chân thực tỏa ra từ trong khóe mắt.

Bọn thổ phỉ đối đãi với “phu nhân” vẫn có mấy phần quan tâm, phòng của thư sinh trong sơn trại như hạc giữa bầy gà, hoa mỹ nhất, nổi cộm hơn bình thường.

Tiếng chó sủa vang lên cách đó không xa.

Tiêu Dạng nhìn cửa đóng lộ ra một khe sáng nhỏ liền biết bên trong có người.

Đôi mắt khóa chặt lấy cánh cửa gỗ làm bằng phiến trúc.

Hai bên tai vểnh lên nghe kĩ tiếng động, tiếng bước chân như có như không khiến cho sát ý lạnh cóng trên người Tiêu Dạng nháy mắt được thu lại, có người muốn đi sang bên này.

Toàn thân khẽ nhảy một cái, Tiêu Dạng ẩn thân ở một chỗ chật hẹp.

Hai người đàn ông khoác vai nhau lảo đảo đi ra.

“Hahahaha! Đại ca, người vợ huynh cưới lần này nhìn được đấy! Cay nghiệt! Nhưng thoải mái! Khi nào cũng tìm cho đệ một người vợ!”

Một giọng nói hùng hồn khác vang lên: “Chờ năm sau! Chúng ta lại cướp một người nữa về! Mấy cái tên bất tài!

“Được!” Người đàn ông kia luôn miệng đồng tình, lảo đảo lắc lư dựa vào người đàn ông còn lại: “Nhưng sao chị dâu lại nói mình là đàn ông, rõ ràng là một tiêu nương tử xinh đẹp như thế cơ mà!”

“Hahahaha! Ai thèm quan tâm nàng ta chứ! Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy nhất định là đàn bà!”

Tiếng bước chân lảo đảo xa dần, Tiêu Dạng xuất hiện từ chỗ chật hẹp, hai đầu lông mày nhíu lại như có như không.

Từ câu chuyện của hai người kia, Yến Vương thông minh tuyệt định mơ hồ hiểu ra vài chuyện.

Dưới tình huống cơ thể nóng hầm hập lại có thể cho phu xe đường thoát thân đủ thấy đầu óc thư sinh linh hoạt tới mức nào.

Yến vương điện hạ có tâm tư chiêu mộ.

Nhưng...

Tạm thời án binh bất động.

Tiêu Dạng bất ngờ rời khỏi đó.

Chưa tới lúc.

Tình cảm của thiếu niên kia quá đơn thuần, người đó được tôn sùng, kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, tất cả những điều này đều phải giảm bớt.

Muốn đặt chân vào triều đình sao có thể không chịu nổi ủy khuất?