Chương 4

Nguyên nhân đến phủ Giang Ninh, ngoại trừ là việc lão cha giao phó, còn có Hàn Dục Minh mời đến.

Trong thư Hàn Dục Minh gửi đến nói, các cử tử của Giang Ninh mở tiệc rượu ở cổ lâu, cũng coi là có quen biết sơ sơ, may mà cũng có phối hợp với Biện Kinh, vậy nên đã mời Bộ Thanh Vân tới tham gia. Hơn nữa cuối cùng còn viết thêm một câu, không chừng có thể được dự thính ở Quốc Tử Giám.

Bộ Thanh Vân vui vẻ chấp nhận lời mời.

Bộ Thanh Vân đối với việc cùng Biện Kinh hỗ trợ lẫn nhau không có cảm nghĩ gì đặc biệt, đối với số người dự thính cũng không có cảm nghĩ gì, nói đến cùng, hắn đến phủ Giang Ninh là mang theo tâm trạng vui đùa, thuận tiện thưởng thức một chút cảnh đẹp khác nhau ở Giang Ninh và Trường Sa.

“Đông Ly, huynh tới rồi.” Lúc Hàn Dục Minh tìm được Bộ Thanh Vân ở Túy Tiên Cư, từ chối một cô nương đang dán sát vào, ngồi bên cạnh Bộ Thanh Vân nói: “Trên đường có chuyện gì không?”

Bộ Thanh Vân, tự Đông Ly.

Túy Tiên Cư là nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng của phủ Giang Ninh.

Các cô gái ở đây đều là bán nghệ không bán thân…. vì sao?

Không phải, còn phụ thuộc vào tiền tài nhiều hay ít nữa.

Ví dụ như hiện tại, nhìn thấy Bộ Thanh Vân ra tay hào phóng, có không ít “cô nương đơn thuần” bán nghệ không bán thân đều dán sát bên cạnh, hoặc rót rượu, hoặc gảy đàn, sử dụng mười tám cách thức hấp dẫn sự chú ý của Bộ Thanh Vân.

Nhắm mặt lại nghe một khúc nhạc, bên tai là giọng nói mềm mại của nữ hài tử Giang Nam, nghe giống như mèo con khẽ cào vào lòng người, hai chữ “nhân duyên” mang đến cho Bộ Thanh Vân rất nhiều phiền chán cuối cùng cũng từ từ nhạt đi.

Bộ Thanh Vân chậm rãi mở mắt, nheo mắt nhìn bằng hữu tốt bên cạnh, cười nói: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là….”

Vừa nhắc đến Yến Vương điện hạ, Bộ Thanh Vân có cảm giác hàm răng của mình lại có dấu vết ma sát.

Lại dừng lại nói: “Không có gì, chỉ là cùng với….”

Cùng với một đại sư nói chuyện rất vui vẻ?

Bây giờ lại thấy tức giận rồi.

Dứt khoát ngậm miệng không nói gì.

Hàn Dục Minh mặc một thân áo gấm màu xanh đậm, đứng sừng sững bất động giữa nhóm nữ tử đang cười nói vui vẻ, giống như màn so bì nhan sắc trước mắt chỉ là trăng thanh gió mát.

Mà vị Hàn công tử rất có phong thái quân tử dung mạo ôn nhuận này, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ngọc ngà đang khiêu chiến với dây đàn.

Bộ Thanh Vân biết rõ bản tính của bằng hữu tốt, nhìn thấy Hàn Dục Minh nhăn mày, liếc nhìn cô nương đang gảy đàn kia, chống cằm cười nói: “Sao vậy? Cô nương này gảy sai âm điệu nào hả?”

Dường như để tương ứng với câu nói kia, dây đàn đột nhiên bị đứt, máu tươi nhuộm đỏ dây đàn.

Hàn Dục Minh hết cách quay đầu cười nói: “Bây giờ huynh cũng biết rồi đó.”

Bộ Thanh Vân rất thương hoa tiếc ngọc, lấy ra một ngân phiếu giá trị nhỏ, nói: “Tìm chút thuốc tốt bôi vào, nữ hài tử để lại sẹo sẽ không đẹp nữa.”

Sau đó, phất tay để các cô gái lui ra hết, Bộ Thanh Vân chỉ cảm thấy câu nói của đại sư kia thật sự hoang đường, thế là bèn một ngụm uống cạn chén trà, đem sự việc gặp được Yến Vương ở Kê Minh Tự dằn xuống đáy lòng.

Tốt nhất là phủ đầy bụi trong hồi ức! Vĩnh viễn không cần nghĩ đến!

— —

Có Hàn Dục Minh là người lớn lên ở phủ Giang Ninh đi theo, Bộ Thanh Vân ở Giang Ninh sống rất thoải mái, cảnh vật không giống với ở Trường Sa, không có một cái nào là không hấp dẫn ánh mắt của Bộ Thanh Vân.

Ngày mai chính là ngày cổ lâu mở tiệc, hôm nay Bộ Thanh Vân cùng Hàn Dục Minh đi câu cá.

Bên trên dòng nước xanh như ngọc bích là một chiếc thuyền ô lắc lư, một sợi dây câu động đậy, người trẻ tuổi ngồi bên cạnh cần câu lập tức mở mắt, vừa nhìn thử, không có vật gì.

Người trẻ tuổi thả cần câu xuống, rụt tay vào áo, từ từ nhắm mắt lại.

Mưa bụi lất phất rơi xuống, người trẻ tuổi trên thuyền ô cũng không đi vào tránh, cũng không có cái gì để tránh.

Thuyền ô chậm rãi di chuyển, Bộ Thanh Vân đang nghe Hàn Dục Minh nói về con người và cảnh vật của Giang Ninh.

Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, không đủ để thỏa chí.

Hai người câu được câu không trò chuyện, nghe được Hàn Dục Minh thỉnh thoảng nhắc đến sự việc cách chức tri phủ Giang Ninh mấy ngày trước, tầm mắt Bộ Thanh Vân khẽ động, nổi lên chút tư tâm.

“Sao lại bị cách chức rồi?”

Hàn Dục Minh nhìn vào lưỡi câu chìm trong nước, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tham ô.”

Nhớ mang máng, tri phủ Giang Ninh nổi tiếng là quan thanh liêm, Bộ Thanh Vân mỉa mai nhếch môi.

Hóa ra đều là giả vờ.

“Đúng thật là ở trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu.” Bộ Thanh Vân lại hỏi: “Ai điều tra ra vậy?”

Hàn Dục Minh thu dây, nhìn cần câu trống không, nghiêng đầu nói: “Không biết.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Bộ Thanh Vân hết hứng thú.

Ai biết Hàn Dục Minh đột nhiên hạ thấp giọng nói, dựa sát nói: “Nghe đồn là do Yến Vương điện hạ làm.”

Hoàng đế nhỏ tuổi, Yến Vương liền là nhân vật chủ chốt ở kinh đô.

Tại sao lại đến phủ Giang Ninh nhỏ bé này?

Trái tim hỗn loạn, ánh mắt lóe lên, Bộ Thanh Vân bắt đầu thu dây.

Không có cá.

Đứng dậy, lại đoạt lấy tay chèo của người chèo thuyền, Bộ Thanh Vân một bên vẩy nước, một bên nghiêng đầu trộn lẫn chút không để ý cười nói: “Bây giờ không đúng mùa rồi! Hay là chờ mùa hè sang năm, ta với huynh lại đến câu đi.”

Trong đồng tử có ánh sáng rơi xuống, càng thêm sáng tỏ.

Thấy hắn rõ ràng không quan tâm không để ý, Hàn Dục Minh dịu dàng cười nói: “Có điều không có lửa làm sao có khói, không thể tin được.”

Thưởng ngoạn và dạo chơi, mục đích của Bộ Thanh Vân đến đây rất rõ ràng— —là đi chơi.

Tiệc rượu ở cổ lâu, bởi vì Bộ Thanh Vân đến phủ Giang Ninh “chơi” mà vẽ ra một dấu chấm tròn.

Vào một ngày trời trong nắng ấm, Bộ Thanh Vân kết bạn cùng Hàn Dục Minh, chuẩn bị cùng nhau tiến về thủ đô - Biện Kinh.

Không may, vào ngày xuất phát, trong nhà Hàn Dục Minh xảy ra chút chuyện, Hàn Dục Minh không còn cách nào, chỉ còn cách đẩy lùi lại thời gian đi Biện Kinh.

Suốt quãng đường đi, quần áo của Bộ Thanh Vân ngày càng dày, lúc đến Biện Kinh, tuyết lặng lẽ rơi xuống.

Từ trên xe đi xuống, trong con người màu đen của Bộ Thanh Vân phản chiếu màu tuyết trắng, từ Nam đến Bắc khiến hắn từ áo gấm biến thành áo bông, nhìn tuyết rơi xuống trên cổ áo, Bộ Thanh Vân cong môi cười.

Bộ Thanh Vân đến từ phương Nam, đối với tuyết vẫn là rất yêu thích, giơ hai tay ra nhìn bông tuyết rơi vào lòng bàn tay.

Tỉ mỉ quan sát hoa văn của bông tuyết , lòng bàn tay còn lạnh hơn bông tuyết, nhìn bông tuyết rơi xuống tan thành nước, Bộ Thanh Vân cười lên làm mắt hạnh cong cong: “Thực sự mới lạ.”

Sau đó nhìn về tòa nhà sừng sững hàng trăm năm của thủ đô.

Cư dân trong thành ngăn nắp có trật tự, từng người an vui.

Chợt có đội tuần phòng xuất hiện, duy trì trị an trong kinh thành.

Cho dù là ngày đông, đường phố Biện Kinh vẫn rộn ràng như cũ, những người bán hàng rong đi rao bán khắp các con đường ngõ hẻm.

Rất là náo nhiệt.

Ở trên xe lắc lư mấy ngày, Bộ Thanh Vân bấm ngón tay tính toán, bỗng nhiên nâng trán, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến thời điểm cuối năm rồi.

Lấy bức thư cử tử đồng hương gửi đến ra, dựa theo tin tức trong bức thư, Bộ Thanh Vân được một người tốt bụng chỉ đường tới quán trọ Phúc Lai.

“Cảm ơn tiểu cô nương nhé.” Bộ Thanh Vân thả vào lòng bàn tay của tiểu cô nương chỉ đường một viên kẹo.

Tiểu cô nương mặc áo bông giữ ấm, nhận lấy viên kẹo, mắt to ngây thơ sáng ngời: “Ở chỗ bọn ta, chỉ đường …. đều sẽ muốn lấy tiền đồng.”

“.....” Là như vậy đó hả?

Bộ Thanh Vân cúi thấp đầu, nhìn thấy trên mặt tiểu cô nương gần như là không có bao nhiêu thịt, làm nổi bật lên cặp mắt to tròn kia, lại cúi xuống nhìn qua quần áo của cô bé, trong lòng thở dài.

Bộ Thanh Vân cầm một miếng bạc vụn, thả vào trong tay cô bé, lại đưa hết kẹo còn thừa cho nàng, vuốt ve búi tóc của tiểu cô nương nói: “Ngươi đi mua cái áo bông giữ ấm đi nhé.”

Cô bé cúi đầu nhìn bạc vụn, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, mạnh mẽ dùng ống tay áo chùi đi, tiểu cô nương ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: “Cám ơn ca ca.”

Quán trọ Phúc Lai, là nơi vị cử tử kia giúp hắn cầm tay nải.

Bộ Thanh Vân đi vào quán trọ Phúc Lai, nhiệt độ toàn thân đã ấm áp lên được một chút.

Áo bông là màu vàng nhạt, áσ ɭóŧ trong màu trắng tinh, theo như lời của tiểu nhị nói, da thịt mịn màng, chính là được trong nhà nuôi dưỡng cẩn thận.

Nhìn lại là một gương mặt lạ hoắc, liên hệ với việc cử tử vào kinh mấy ngày nay, trong mắt tiểu nhị có tính toán, cong mắt cười nhiệt tình mời chào: “Khách quan, xin hỏi ngài nghỉ chân hay ở trọ ạ?”

Bộ Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề: “Có một vị cử tử họ Liễu nào đến trọ ở đây không?”

“Liễu?” Tiểu nhị giật mình, chỉ sang phía sau quầy hàng: “Đây là chưởng quầy của chúng tôi, khách quan,ngài đi sang hỏi thử nhé.”

Bộ Thanh Vân đứng trước mặt trưởng quỹ hỏi lại một lần nữa.

Nhìn chưởng quỹ đeo mắt kính, đang xem sổ sách, nghe thấy lời này liền chậm rãi lấy ra một cái túi ở trong quầy, đưa cho Bộ Thanh Vân: “Cầm lấy đi, đây chính là tay nải của công tử.”

“Hắn đâu rồi?” Kiểm tra một lượt không bỏ sót đồ vật nào, Bộ Thanh Vân lấy ra quạt xếp đã nhung nhớ từ lâu, nhìn bức tranh thủy mặc mai hoa đồ bên trên, vừa mở ra liền nhẹ nhàng đong đưa.

Lại nghỉ một chút, giữa trời mùa đông mặc áo bông, lại cầm quạt phe phẩy, có chút thần kinh.

Bộ Thanh Vân xếp quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay.

“Ôi.” Chưởng quầy đẩy mắt kính, lật ra một tờ danh sách nói: “Uống hoa tửu, không cẩn thận xảy ra tranh chấp với một vị công tử nhà thế gia, đánh gãy chân vị công tử đó, giờ đang ngồi xổm trong nhà lao rồi.”

“Thật vậy hả?” Bộ Thanh Vân nghi ngờ, xếp quạt lại gõ gõ trên quầy: “Rõ ràng hắn ở nhà đã có thê tử rồi mà.”

Liễu thị trong nhà đã có thê tử, còn có một hài tử, sao có thể qua lại với nữ nhân khác được.

Mà hai người là bạn học cùng trường, nhớ mang máng hắn là một nam nhân trung hậu thật thà.

Giúp Bộ Thanh Vân cầm tiền bạc trong tay nải, tất cả đều đưa cho phu nhân.

“Có thê tử rồi thì làm sao?” Nhìn khuôn mặt Bộ Thanh Vân cũng không tính là trưởng thành, đoán người này cùng lắm chỉ là nhược quán, chưởng qũy híp mắt: “Tình ái trên thế gian này, thần tiên quyến lữ, ngươi biết có bao nhiêu là bởi vì nam nhân có kiến thức nông cạn không? Giam giữ nữ nhân ở trong nhà, không phải là bởi vì chưa gặp được nữ nhân đẹp hơn sao.”

Bộ Thanh Vân như có điều suy nghĩ: “Cha và nương ta không giống vậy.”

Lão cha đi khắp trời nam biển bắc, còn mang theo nương cùng đi, đi vài chục năm, không tới mấy tháng trước còn cùng nhau đi Đông Doanh chơi sao?

Chưởng quỹ ngụy biện một phen: “Đó là bởi vì bộ dáng nương người xinh đẹp.”

Bộ Thanh Vân càng thêm suy nghĩ, trầm ngâm gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Liễu thị và Bộ Thanh Vân coi như là đồng hương, tuy nói là không có giao tình gì, nhưng miễn cưỡng coi như là bạn cùng trường.

Dựa theo đầu óc đọc nhiều kinh thư của Bộ Thanh Vân, đây là bị người ta hãm hại rồi.

Đánh giá thái độ mưu toan ngấm ngầm này, Bộ Thanh Vân ở lại quán trọ Phúc Lai tìm chỗ ngủ trọ, đi đến nhà giam, bỏ nhiều công sức nhưng không có kết quả gì.

Bởi vì hắn không có chức quan, cũng không có quan hệ thân thuộc với Liễu Thị, không thể thăm tù.

Bộ Thanh Vân chuyển tầm mắt tới nơi uống hoa tửu kia.

Ngưng Hương quán.

Biện Kinh so với Trường Sa, Giang Ninh không giống nhau.

Chỗ rõ ràng nhất chính là giá cả.

Vừa mới vào cửa, liền giống như ngăn cách với cái lạnh thấu xương ở bên ngoài, ấm áp truyền từ dưới chân lên, lan đến toàn thân.

Giống như mùa đông trong nháy mắt chuyển thành mùa hè.

Rất nhanh lại là một đợt hầu hạ dịu dàng như nước, Bộ Thanh Vân một lượng bạc cũng không còn.