Chương 20: Gió Mạnh (2)

"Làm thế nào để xuống đây?"

Gió mạnh cần linh khí hộ thể, tiêu hao linh khí cực nhanh, mà trên vách đá không có chỗ đặt chân, nếu một khi không cẩn thận, có thể rơi thẳng xuống đáy.

Hơn nữa, gió mạnh thổi xa hàng trăm mét quá mạnh, còn cách động phủ ít nhất cả vạn mét, chỉ riêng tu vi Luyện Khí kỳ, sợ là không tới được động phủ.

Sau khi Ngọc Lưu Ly nhảy xuống, dùng thần thức tìm kiếm Sở Huân, vừa nhận ra Sở Huân, liền cảm giác được gió dữ. Mở quạt vung ra một đạo linh lực, tạo ra một cái hố trên vách đá, sau đó nhảy vào trong hố.

Thấy Ngọc Lưu Ly đào lỗ trên vách tường, hai mắt Sở Huân sáng lên, hét lên với Ngọc Lưu Ly: "Lưu Ly đạo hữu, hãy đào hố lớn hơn một chút.”

Nghe nàng nói như thế, Ngọc Lưu Ly liền biết nàng muốn qua đây, linh lực hóa thành đao, đào hố lớn hơn một chút.

Sở Huân nhảy đến bên cạnh Ngọc Lưu Ly, mở miệng hỏi: "Lưu Ly đạo hữu có cách nào không? Thân thể nhỏ bé của chúng ta không ngăn được gió dữ phía dưới.”

Tay lại không nhàn rỗi, cầm phi kiếm hướng vách đá gọt tới, phi kiếm ngọc trắng tỏa ra một luồng linh lực, gọt đi một mảng tường đá.

Ngọc Lưu Ly nhìn nàng nhíu mày: "Không phải ngươi đã nghĩ tới rồi sao?”

"Ta hỏi Lưu Ly đạo hữu có cách nào tốt hơn không, cách đào hầm này, đào tới được động phủ ít nhất cũng phải mấy tháng."

Nàng kỳ thật đã sớm muốn hỏi Ngọc Lưu Ly, bói toán có thể tính ra bản đồ bí cảnh? Nghĩ đến là hắn không biết làm sao có được bản đồ bí cảnh này, phát hiện trên đó có Tu Động Cổ, liền tới thăm dò một chút, nếu đã sớm có chuẩn bị, nhất định có cách chống đỡ được gió dữ, không thì tới đây để chịu chết sao.

Ngọc Lưu Ly nghe được nàng nói như thế, từ túi trữ vật lấy ra một thanh pháp khí, Sở Huân nhìn thấy mắt liền giật giật, đao dài ba thước do Hắc Diệu Thạch tạo thành, lưỡi đao sắc bén vô cùng, lóe lên hàn quang, lưng đao treo chín cái vòng đồng, đao là đao tốt, chỉ là không hợp với khí chất của Ngọc Lưu Ly, lúc này nàng lại quên túi trữ vật của mình còn có một miếng gạch hình bảng làm chấn thiên gạch.

Ngọc Lưu Ly tay trái cầm quạt, tay phải cầm đại khảm đao, nhìn Sở Huân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta có thể cùng ngươi đào."

Sở Huân nhếch khóe miệng, nhịn không được lên tiếng trêu chọc: "Lưu Ly đạo hữu là vì tới bí cảnh này cố ý đi cướp một thanh pháp khí sao?"

“Ừ.”

Sở Huân nghẹn họng hoàn toàn không nói gì, không so đo với Ngọc Lưu Ly nữa, tay cầm phi kiếm bắt đầu gọt vách đá, nghĩ đến trong giới trữ vật của mình còn có ba cái túi trữ vật, liền giả vờ đưa vào trong ngực lấy ra, đem túi trữ vật từ trong giới trữ vật lấy ra.

Nếu là vật phẩm khác nàng có thể trực tiếp lấy ra, nhưng túi trữ vật lại không có biện pháp nhét vào túi trữ vật, hơn nữa giới trữ vật theo trí nhớ của Vi Lan chân nhân, giới trữ vật của Thủy Lam giới rất ít, đá không gian rèn đúc giới trữ vật là vô giá, mà đá không gian của Thương Ngô giới đã biệt tích vạn năm, lại không biết có giới trữ vật tồn tại hay không, cho nên nàng mới dám đem giới trữ vật đeo ở trên tay, người khác chỉ biết lầm tưởng là pháp khí phòng ngự hoặc là trang sức.

"Lưu Ly đạo hữu có túi trữ vật dư không?"

Ngọc Lưu Ly lấy ra vài tấm phù triện, giải thích nói: "Phù này tên là Trữ Vật Phù, đồ có linh khí không thể cất giữ, nhưng một ít phàm vật cùng linh khí thấp thì có thể."

Sở Huân nhìn chằm chằm vào bùa trữ vật, nàng xem như cũng đã hiểu rồi, Ngọc Lưu Ly ban đầu vốn định đào hầm, ngay cả kho chứa đá đào xuống cũng đã nghĩ kỹ, nhưng sao nàng chưa từng nghe nói đến thứ này?

"Cho ta một tấm được không?"

Ngọc Lưu Ly lấy ra một xấp trữ vật phù, ném cho nàng, chẳng thấy tiếc.