Chương 22: Cổng Vòm Văn Tự

Sở Huân nhìn về phía Ngọc Lưu Ly, thấy hắn linh khí bốc lên, dao động hỗn loạn, mơ hồ đã có dấu hiệu nhập ma.

“Ôi.”

Chỉ lo đào dạ minh châu, sao lại quên hắn, lấy Tĩnh Tâm Phù ra vỗ vào người hắn, quan sát mấy hơi cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhớ tới trâm cài phượng của Vi Lan chân nhân, vội vàng lấy ra ném vào lòng Ngọc Lưu Ly.

Thấy linh khí xung quanh dần ổn định, Sở Huân âm thầm phun ra một ngụm trọc khí.

Sau nửa nén hương, Ngọc Lưu Ly mở mắt ra, đôi mắt đỏ ánh vẫn chưa phai, ánh mắt mang theo ánh sáng khát máu, đang hung tợn nhìn chằm chằm nàng, trái tim nàng thắt lại, không phải nhập ma rồi chứ, có phải nên đại khai sát giới không?

“Ngươi không sao chứ?" Sở Huân trừng mắt nhìn, trong tay lén cầm lôi phù, chuẩn bị một cái không đúng thì trực tiếp đánh chết hắn.

Tiếng vang trong động đá kín, gọi lý trí của Ngọc Lưu Ly trở về, trong mắt của hắn xuất hiện một khắc ngơ ngác. Nhìn thấy trâm phượng trong lòng và Tĩnh Tâm phù dán trên trán, vừa cảm động vừa buồn cười. Đôi mắt trở lại ấm áp như trước, chậm rãi nói ra "Không có việc gì" giật giật khóe miệng nói tiếp: "Chỉ là lần sau dán phù chú có thể không dán lên trán không?"

Sở Huân xấu hổ sờ sờ mũi, vừa rồi quá vội vàng, nghĩ đến đạo sĩ kiếp trước đều dán phù chú lên trán để chấn ma, liền trực tiếp vỗ vào trán Ngọc Lưu Ly.

Ngọc Lưu Ly kéo phù triện xuống, trong tay hóa ra một đám lửa, đem phù triện đốt thành tro, cầm trâm phượng trong tay chơi đùa, cảm thấy thú vị, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra là vật liệu gì chế tạo thành, lại có thể làm cho hắn ở trong ác mộng cảm giác được một tia tỉnh táo, đem trâm phượng trả lại cho nàng, chậm rãi đứng dậy, như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra.

Sở Huân vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn nhìn trâm phượng cũng không có chút tham lam, thầm nghĩ đánh cược đúng rồi, con đường tu tiên dài dằng dặc như thế, không thể nào luôn đề phòng người khác, dù sao cũng phải có mấy người bạn, nàng thấy Ngọc Lưu Ly phẩm tính không tệ, có ý định thử thách.

“Lưu Ly đạo hữu, Tĩnh Tâm Phù năm khối linh thạch, già trẻ không gạt.”

Ngọc Lưu Ly vừa khôi phục hình tượng công tử khiêm tốn thiếu chút nữa phá hỏng, trừng mắt liếc nàng một cái, lấy ra một nắm linh thạch ném cho nàng.

Sở Huân không hiểu: "Ngươi trừng ta làm gì? Tĩnh tâm phù này chúng ta cùng mua ở phường thị, ta không kiếm được một xu của ngươi.”

Ngọc Lưu Ly nghe nàng nói như thế, nghẹn hoàn toàn không nói gì, người này chẳng lẽ có gốc gác gì với Long tộc không? Hắn đã học được tư thế bảo vệ kho báu một cách triệt để.

Không muốn tiếp tục đề tài này với nàng, liền nói: “Đi thôi, chúng ta chắc là rơi thẳng vào động phủ của cổ tu rồi, cũng tiết kiệm việc phá trận pháp.”

“Chờ một chút." Vừa dứt lời, Sở Huân liền khống chế phi kiếm bay lêи đỉиɦ vách đá, ảo ảnh thạch trúng một chiêu liền không có tác dụng, nàng yên tâm gỡ ảo ảnh thạch từ trong tường đá.

Ngọc Lưu Ly nhìn thấy động tác của nàng, liền biết nàng muốn làm gì, trong hội đấu giá ảo ảnh thạch cũng không dễ tìm, vả lại giá cả rất cao, hắn cũng muốn làm sao bây giờ?

Lúc này, Sở Huân vừa quay đầu lại, thấy Ngọc Lưu Ly ngây ngốc đứng đó, nhíu mày không vui nói: "Lưu Ly đạo hữu, ngươi có thể tự mình làm không, hay chờ ta đào cho ngươi?" Người này mỗi lần đều đứng đó, dù không phải đấu pháp, không có gì ra sức, nhưng luôn chờ người khác đưa đến tay hắn,nuôi thói quen đại gia ở đâu?

Vừa dứt lời, Ngọc Lưu Ly liền rút dao găm ra, mặc dù trong lòng có một chút vui mừng, nhưng sắc mặt không hiện ra, chậm rãi đào ảo ảnh thạch, đợi Sở Huân đào xong năm cái liền thu tay lại, để lại một nửa cho hắn, chẳng có ý định giúp đỡ gì.

Sau khi hai người thu toàn bộ ảo ảnh thạch vào túi trữ vật, Ngọc Lưu Ly tâm tình rất tốt, ném một con dao găm về phía Sở Huân, nheo mắt phượng lại, cười nói: "Tặng ngươi.”

Sở Huân vuốt dao găm, thấy trên đỉnh dao găm có khắc hai chữ Hắc Viêm, nhướng mày hỏi: "Tặng ta rồi ngươi dùng cái gì?"

Ngay sau đó, trong tay Ngọc Lưu Ly có thêm một con dao găm giống nhau như đúc, "Lúc trước ta tìm được một khối Huyền Thiết ngàn năm, vừa đủ có thể luyện ra hai con dao găm." Dừng một chút nói tiếp: "Dao găm này dùng để cận thân đối địch cũng là pháp khí không tồi.”

Dao luyện từ huyền thiết ngàn năm đương nhiên không tệ, đàn hồi cực cao, gọt sắt như bùn.

Sở Huân chỉ vào thanh phi kiếm của mình nói: "Nó gọi là Thanh Sương", người khác có pháp khí đều có tên, pháp bảo trung phẩm của mình ngay cả một cái tên cũng không có, không khỏi có chút bất mãn, quay đầu tìm thời gian sẽ khắc tên cho nó.

Ngọc Lưu Ly không hiểu, nàng cũng không cho Ngọc Lưu Ly thời gian suy nghĩ, đi về phía trước động đá.

Không bao lâu, hai người dừng ở một ngã rẽ, nhìn bốn con đường phía trước, cổng vòm hình bán nguyệt xung quanh có một phần nhô ra, trên đó vẽ bằng văn tự màu xanh xám.

Hai người nhìn một lúc nhìn về phía nhau, Ngọc Lưu Ly mở miệng trước tiên: "Ngươi tinh thông trận pháp, xem xem văn tự này có gì đặc biệt không?"

“Ngươi không phải cũng biết vẽ phù chú sao?” Nàng đương nhiên không phải muốn tranh cãi, chỉ là thấy văn tự rất kỳ diệu, phù triện, trận pháp, thủ thuật luyện đan đều không thể thiếu văn tự, nhưng không nhờ ngoại lực, mà trực tiếp khắc văn tự vào động phủ là lần đầu tiên thấy.

“Cùng nhau xem đi!”

Sở Huân thong thả bước lên phía trước, nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra gì, vươn ngón tay chạm vào vách đá lạnh lẽo, nhắm mắt lại, dọc theo hoa văn trên vách đá miêu tả.

Một luồng khí lạnh theo ngón tay lan khắp cơ thể, Sở Huân rùng mình, nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Lưu Ly, thấy hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm văn tự, vẫn chưa tiến lên.

"Bên kia thế nào?"

Nghe tiếng nàng, Ngọc Lưu Ly rũ mắt: "Ta bên này cảm giác khí uy nghi hùng dũng.”

“Ta bên này có một luồng khí lạnh.”

Sơ Huân khẽ nhíu mày đi về phía hai cổng vòm ở giữa, cửa động thứ nhất và cửa cuối cùng, hắn và Ngọc Lưu Ly đã dò xét xong. Lần này lựa chọn cái thứ hai, dùng ngón tay theo phù văn nhẹ nhàng vẽ, một luồng khí sát phạt lan khắp cơ thể, nàng vội vàng thu tay lại.

Sau khi nhìn chằm chằm cổng vòm thoáng suy tư, hai mắt sáng ngời: "Ta biết rồi, đây là tứ phương thần thú." Thanh Long chủ uy trạch, Bạch Hổ chủ sát phạt, Chu Tước thuộc hỏa, mặc dù thông minh lại bạo ngược, mà Huyền Vũ còn gọi là Huyền Minh, chủ âm.

Ngọc Lưu Ly nghe nàng nói, cũng phản ứng lại, lắc lắc quạt xếp, môi mỏng cong lên: "Ngươi muốn đi đâu?”

Sở Huân liếc hắn một cái, người này, lại bắt đầu giả quân tử, lắc đầu thầm than, không đi thế tục làm thư sinh thật sự là đáng tiếc.

Thu lại những tâm tư khác, nghiêm mặt nói: "Đi Bạch Hổ". Các cổng khác dù nói là nhẹ nhàng hơn Bạch Hổ, nhưng gặp gì cũng không biết, giống như Huyền Vũ, nếu làm ra một đống âm khí nặng, họ không chắc có thể giải quyết.

Bạch Hổ tuy nói là chiến thần, nhưng nơi này dù là thử thách năng lực hay đối đầu với sát phạt của Bạch Hổ, đều có một chút hy vọng, có thể vượt ra ngoài là qua rồi.

Ngọc Lưu Ly cũng nghĩ như vậy, dùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng của hắn, muốn vượt ra ngoài không khó, liền gật đầu với Sở Huân.

Quyết định cửa vào, Sở Huân có một chút kỳ quái, nơi đây cũng không giống cổ tu động, ngược lại giống như là nơi thí luyện, trước gặp ác mộng cũng tốt, hiện tại gặp được tứ phương thần thú cũng tốt, đều lưu lại một đường sinh cơ, nếu có thể vượt qua, thì có thể tiếp tục đi về phía trước, nhưng đến đều đến, nhất định có thể tìm được một ít bảo bối, giống như ảo ảnh thạch...