Chương 27: Yêu Thú Trúc Cơ (1)

Cùng với tiếng "hiss hiss", một con rắn to bằng thùng nước, lưỡi đỏ thè lè, dần dần hiện ra từ trong sương mù.

Lớp da rắn màu xanh đen với những đốm nâu lốm đốm, đôi mắt dựng đứng nhìn chằm chằm vào cô, như đang đánh giá thức ăn, khiến cô rùng mình.

"Rắn hoa ban giai đoạn đầu Trúc Cơ!" Đồng tử của Sở Huân co lại! - Thật là đáng sợ!

Chẳng bao lâu sau, rắn ban hoa bất ngờ tấn công cô, đuôi rắn không có dấu hiệu gì mà đột ngột vung qua.

"Cạch!" Thanh kiếm Thanh Sương trong tay Sở Huân rung lên làm cánh tay cô tê cóng.

Rắn ban hoa ở gia đoạn Trúc Cơ đã khai mở linh trí, dường như không hài lòng với sự chống trả của Sở Huân, nó tăng thêm sức nặng vào đuôi rắn.

Hổ khẩu của Sở Huân đã nứt, máu tươi theo miệng nứt chảy xuống cánh tay, rồi rơi xuống ở khuỷu tay.

Ngửi thấy mùi máu, rắn ban hoa rõ ràng trở nên phấn khích, lưỡi rắn càng thêm tấp nập phun ra nuốt vào, đồng tử sáng lên.

Bỗng nhiên, đuôi rắn vung qua, rời khỏi đầu cô, hướng vào ngực cô.

Sở Huân còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị hất ra xa vài mét, "phụt" một ngụm máu phun ra, chỉ cảm thấy xương ngực nứt từng mảng, nội tạng bị dịch chuyển. - Nhìn vào bên trong thấy đan điền và kinh mạch không sao, vội vàng nuốt một viên Tiểu Hoàn Đan.

Mặc dù việc nối xương chữa thương chỉ trong vài hơi thở, nhưng Sở Huân vẫn đau đến mức thở dốc đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi. Sở Huân lại ngậm thêm vài viên Bổ Linh Đan và Tiểu Hoàn Đan trong miệng, nhưng không nuốt xuống.

Đợi đến khi cơ thể có thể cử động, cô khom hai chân, bật người dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu, áo đỏ trước ngực nhuộm đỏ màu máu.

Thanh kiếm Thanh Sương trong tay “Hô” một tiếng bỗng chốc được bao phủ bởi ngọn lửa.

Rắn ban hoa nhìn thấy hành động của cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, lộ ra một tia khinh thường, đuôi rắn lại lần nữa quất về phía cô.

"Keng!" Sở Huân giơ kiếm Thanh Sương lên đỡ, ánh lửa trên thân kiếm liếʍ láp đuôi rắn.

Rắn ban hoa cảm thấy một trận nóng rực đau đớn, bực bội đổi hướng tấn công Sở Huân lần nữa。

"Quay lại!" Lần này Sở Huân đã có đề phòng, dưới chân thi triển bộ pháp, quỷ dị tránh đi.

"Hiss Hiss" Lưỡi rắn thè ra càng nhanh hơn, rõ ràng là có chút thiếu kiên nhẫn.

Nó há miệng phun ra mũi tên băng vọt tới, những mũi tên băng lấp lánh mang theo sức mạnh của Trúc Cơ, hành động của Sở Huân trở nên hơi chậm chạp, thấy mình không thể tránh được, liền lấy khăn hộ thể ra chắn ngang ngực.

"Rắc!" Một vết nứt xuất hiện trên khăn hộ thể, loại pháp khí có giới hạn số lần sử dụng, mỗi lần sử dụng sẽ xuất hiện một vết nứt.

Thu hồi lại khăn hộ thể, Sở Huân nhanh chóng lùi ra sau vài mét, nhìn nụ cười khẽ nhếch mép của Sở Huân, rắn ban hoa thầm cảm thấy có gì đó không ổn - tên tu sĩ này đang muốn lừa gạt!

Lúc này, Sở Huân hét lớn "Thủy Long Ngâm!"

Một con rồng nước từ sau lưng cô lao ra, vẫy đuôi rồng, nhảy lên không trung.

"Gầm——!"

Sau tiếng rồng ngâm, rắn ban hoa kinh hãi nhìn lên, đồng tử co lại, con ngươi dọc biến thành hình kim. Khi hoàn hồn phát hiện mình bị lừa, nó tức giận quất đuôi rắn đánh tan Thủy Long.

Đang định tra tấn kẻ đối diện một cách tàn nhẫn, nó lại bàng hoàng nhận ra mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong một thung lũng.

Sở Huân nhìn rắn ban hoa trong ảo cảnh, phun ra một ngụm máu, nghiền nát viên thuốc trong miệng, nuốt cùng với máu. Vừa rồi pháp thuật của cô bị rắn ban hoa đánh tan, linh lực bị phản phệ.

Thần thức của giai đoạn đầu Trúc Cơ cao hơn cô quá nhiều, yêu thú trời sinh lại có áp chế huyết mạch, nếu không phải tiếng rồng ngâm của Thủy Long vừa rồi dọa nó, căn bản không thể khiến nó nhập vào ảo cảnh.

Pháp bảo ảo cảnh tiêu hao linh lực khá lớn, cần liên tục truyền linh lực để duy trì, điều này có chút khó khăn.