Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 43: Dù Có Tôn Trọng Nhau Thì Cũng Khó Có Thể Cùng Nhau Vượt Qua Những Lúc Khó Khăn (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Aiz!”

Thẩm Cát thở dài thườn thượt.

Nói như vậy, con gái ông ta khó mà lọt vào mắt của Từ Bắc Vọng.

Trong lòng ông dâng lên sự hối hận không hề nhỏ, nếu quý phi nương nương định ra hôn sự giữa Thẩm gia cùng Từ gia sớm hơn mấy năm thì tốt biết mấy.

Thẩm Cát đã làm việc cho triều đình một khoảng thời gian dài, sóng gió quan trường đã khiến ông ta biết rõ một điều.

Một người có thực lực thấp hèn, nếu hắn tỏ ra tàn nhẫn vô tình, làm ra những chuyện tội lỗi chồng chất, thì hắn chắc chắn sẽ là kẻ ác bị mọi người ghét bỏ xa lánh!

Nhưng với một người có tài năng và mưu kế xuất sắc, nếu hắn vận dụng chúng làm những điều vô cùng xấu xa, thì đó lại là tư chất của một kiêu hùng!

Hiện thực cá lớn nuốt cá bé chính là như vậy đấy.

“Di nhi à, cha không cần các ngươi cứu nhau trong lúc hoạn nạn, nhưng ít nhất cũng đừng phá vỡ mối hôn sự này.”

Mặc dù con gái giả vờ có thân thể không nhiễm chút bụi trần, nhưng từ khi bắt đầu tu luyện thì nàng ta mới có thể loại trừ tạp chất bên trong nhờ vào linh khí.

Nhưng con đường võ đạo làm sao mà suôn sẻ mãi được?

Một khi Thẩm ́u Di gặp phải thất bại lớn, với tâm tính đơn thuần của mình, nàng sẽ rất khó vượt qua.

Thẩm Ấu Di bước đi thong thả rồi dựa vào lan can, nhìn cảnh hồ nước phía xa, ánh mắt như có chút ngẩn ngơ: “Dù có tôn trọng nhau thì cũng khó có thể cùng nhau vượt qua những lúc khó khăn.”

Thật hết thuốc chữa rồi.

Thẩm Cát quắc mắt giận dữ, cáu kỉnh nạt: “Lão phu nói cho ngươi biết, trên đời này không có thuốc hối hận đâu!”

Nói xong thì phất tay áo bỏ đi.





Từ Bắc Vọng không biết chuyện xảy ra trong phủ, mà ngay cả khi hắn biết, hắn cũng chẳng thèm để ý.

Ánh ráng chiều xuyên qua cửa sổ nhỏ, chiếu lên người nam tử đang mặc áo bào trắng, khung cảnh trong gian phòng tựa như một bức tranh.

Từ Băc Vọng nhắm hai mắt lại, chân khí toàn thân chảy chậm rãi rót vào huyệt Khí hải.

Hắn đang củng cố cấp bát phẩm thượng giai của mình.



Nếu dùng ánh mắt phê bình để xem xét, thì chân khí của hắn rất tinh khiết và dồi dào, nhưng huyệt Khí Hải có chút không phù hợp, điều đó tức là căn cơ vẫn còn chưa đủ vững chắc.

Theo đuổi tốc độ một cách mù quáng có thể sẽ để lại những tai họa ngầm, chúng sẽ tích tụ lại thành rủi ro, cuối cùng dẫn đến dã tràng xe cát.

Vậy cho nên, hắn đành phải tạm thời đè nén cám dỗ của việc tăng cấp.

“Cốc -”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Từ Bắc Vọng mở mắt, sải bước ra ngoài.

Ngoài cửa là tên ghi chép sổ sách của Lục Phiến Môn, hắn cung kính thưa: “Từ công tử, Chỉ Huy Sứ cho mời ngươi.”

Lão đại của Lục Phiến Môn?

Từ Bắc Vọng khẽ gật đầu, đóng cửa rồi đi theo tên ghi chép sổ sách.

Bầu không khí trên đường đi rơi vào sự im lặng đáng sợ!

Có thể nghe thấy cả tiếng thở nặng nề mỗi khi bắt một tên bộ khoái trong tổ đội Canh.

Kính sợ!

Vô cùng kính sợ!

Trận chiến giữa Từ công tử và Vũ gia đã gây nên một màn sóng to gió lớn ở kinh thành!

Nó còn gây nên sóng gió không thể tưởng tượng được trong lòng các bộ khoái Lục Phiến Môn!

Không sợ cường quyền, đây chẳng phải là ước mơ theo đuổi của các võ giả sao?

“Bắc Vọng!”

Lưu Miêu, tên có hai cái ve chó nịnh bợ chào hắn: “Không biết ta có đủ may mắn để mời Bắc Vọng đi lầu xanh chơi gái không?”

“Bắc Vọng có tư thế oai hùng như rồng phượng, chắc cũng phải trải nghiệm tư vị lưỡi vòng súng thương của mỹ nhân chứ nhỉ.”

Từ Bắc Vọng dừng bước, liếc xéo hắn:

“Gần đây có hoa khôi mới nào không?”

Lưu Miêu: “Không có.”

Bóng lưng Từ Bắc Vọng đi xa.



“Phi!”

Ở phía xa, ánh mắt của Tây Môn Ẩm Nguyệt tăng thêm sự ghê tởm.

Đi qua tầng tầng lớp lớp lầu các dưới vô số ánh mắt kính nể, Từ Bắc Vọng bước vào tổng bộ.

Nơi làm việc của chỉ huy sứ đơn giản và khiêm tốn.

Một nam tử trung niên có tóc râm bạc hai bên thái dương, dáng vẻ bình thường ngồi trên ghế thái sư.

Lục Bỉnh, Chỉ Huy Sứ của Lục Phiến Môn!

“Tham kiến Lục Chỉ Huy Sứ”

Từ Bắc Vọng khom người hành lễ.

Hắn nhận ra một ánh mắt dò xét trên người mình.

Sau vài hơi thở, Lục Bỉnh đứng dậy, nheo mắt cười nói: “Chúng ta đều là rường cột của Lục Phiến Môn, ngươi không cần đa lễ.”

Giọng điệu lúc hắn nói chuyện hiền lành, toàn thân phát ra cảm giác thân thiết.

Nhưng nó lại làm cho người khác cảm thấy như đang rơi vào rừng sâu nước độc.

Lục Bỉnh cũng không chuyện trò nhiều, hắn nói thẳng vào vấn đề: “Là như thế này, ngươi đã có tên trong bảng xếp hạng Thanh Vân, nên ngươi cũng đã có thể trở thành đảm đương một tổ đội rồi, ngươi có muốn nhậm chức tổ trưởng không?”

Nhìn như có vẻ thương lượng, nhưng lại giống như ra lệnh hơn.

Lúc đến đây, Từ Bắc Vọng đã đoán được chút ít, vị trí tổ trưởng trong Lục Phiến Môn vẫn luôn chọn từ những người xuất sắc nhất.

Nếu thực lực không đủ, sẽ không đủ tư cách trở thành người đứng đầu trong hàng ngàn bộ khoái.

“Thuộc hạ không giỏi trong việc lập kế hoạch tổng thể, căn bản không thể làm tốt chức trách của tổ trưởng.”

Hắn trực tiếp từ chối.

Ngay cả khi triều đình trao cho hắn chức vụ phụ tá trong Cội Các, hắn ta cũng sẽ không làm.

Lãng phí thời gian như vậy còn không bằng đi tìm mấy tên thiên kiêu may mắn không phải là thơm hơn à?

Thấy thái độ cứng rắn của hắn, Lục Bỉnh nhíu mày nhưng cũng không ép buộc.

Hắn im lặng một lúc rồi thờ ơ cười nói: “Tuy ngươi chỉ là bộ khoái cấp bốn trong Lục Phiến Môn, nhưng ngươi vẫn nên tham gia Đại Hội Võ Lâm vào tháng sau.”
« Chương TrướcChương Tiếp »