Chương 54: Trận sóng gió này, thật sự kiếm được một bát đầy (1)

Ánh mắt Từ Bắc Vọng sắc bén như dao.Tứ chi Vũ Thừa lạnh toát, đồng tử trợn tròn lên hoảng loạn như chim sợ cành công, ông ta hét lên: “Dựa vào cái gì bắt ta phải ký khế ước phân chó đó với ngươi!”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người tại đó lập tức biến đổi.

Sợ rồi!!

Ông ta sợ rồi!!

Một võ giả có tu vi Ngũ phẩm, khi đối diện với một tên nhãi Bát phẩm dưới ánh mắt của quyền quý toàn triều lại chọn lựa lùi bước sao?

Đúng là cháy nhà mới lòi mặt chuột!

Lẽ nào ngươi không nhận ra tên này ngoài mạnh trong yếu, chỉ dùng khí thế để de doạ ngươi sao?

Từ Bắc Vọng đi từng bước về phía Vũ Thừa, lạnh giọng nói: “Quang minh chính đại thì không dám, lén la lén lút lại là sở trường đúng không?”

Vũ Thừa cúi đầu, miệng câm như hến, ông ta nhìn thấy vô số ánh mắt trào phúng của những người xung quanh, cùng với đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng của muội muội.

Ông ta cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, giống như bị lột sạch quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trước mặt mọi người trong thiên hạ, tất cả tôn nghiêm mất sạch không còn sót lại chút gì!

Quần thần nhìn về phía nam tử áo trắng có sóng lưng thẳng tắp đang đứng giữa sân.

Không ai bì kịp a!

Hắn ta rất giống dân cờ bạc, tất tay hết toàn bộ thẻ bạc, bao gồm cả tính mạng người thân.

Nhưng đối phương đến cả dũng khí đi đến chiếu bạc cũng không có! !

Quen ăn sung mặc sướиɠ rồi, hưởng thụ phồn hoa phú quý, làm gì còn có dũng khí bước ra mạo hiểm chứ?

Cảnh giới cách biệt, kết qua đã chú định.

Nhưng vạn nhất thua cuộc thì sao?

Phú quý an nhàn đã mài mòn dũng khí của vị Quốc Cữu gia này, đồng thời cũng phơi bày toàn bộ sự nhu nhược của Vũ gia trước mặt người trong thiên hạ.

Kinh thành, Thừa Thiên Môn.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ,mọi sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Quốc Cữu đương triều đã tận lực gìn giữ hơn nửa đời người đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt!

Vào giây phút mà nỗi sợ hãi và sự mềm yếu của Vũ Thừa bị lộ ra, Vũ gia đã hoàn toàn thất bại một cách thảm hại!

Từ Bắc Vọng phải làm thế nào đây?

Bản thân hắn là người bị hại, khi đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài thì bị Đại Tông Sư chặn gϊếŧ. Nhưng hắn chẳng những không mang thù, mà còn chủ động tìm cách giải trừ thù hận, sự rộng lượng này của hắn đủ để cho người trong thiên hạ phải bái phục.

Nếu đã không định hóa giải hận thù, vậy hãy trả lại công bằng cho người ta đi.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào Vũ Thừa Tư, ánh mắt tràn ngập thất vọng: “Quốc Cữu gia, cho ngươi một cơ hội cũng vô dụng thôi.”

“Đủ rồi!”

Một giọng nói già nua vang lên.

Một vị đại thần mặc áo choàng màu tím, có tóc mai và bụng đẹp, dung mạo nho nhã thuần khiết chậm rãi đi ra.

Tể tướng của Đại Càn, Trương Thái Nhạc!

Hắn ta ngắm nghía Từ Bắc Vọng, trầm giọng nói: “Ngươi đã náo loạn đủ chưa, trong mắt ngươi còn có phân biệt tôn ti trật tự hay không?”

Vẻ mặt của Từ Bắc Vọng không thay đổi, cung kính nói: “Trương Các Lão, ta chỉ muốn đòi lại một chút công bằng mà thôi.”

Trương Thái Nhạc cau mày, ngữ điệu bỗng chậm dần: “Tự triều đình sẽ trả lại công bằng cho ngươi. Còn nếu ngươi tiếp tục bày trò ở trước mắt bao nhiêu người thế này thì chính là đang khinh thường quyền uy của triều đình đấy!”

Lời vừa dứt, xung quanh chợt lặng ngắt như tờ.

Tất cả các quan viên đều cúi thấp đầu và che đi ánh mắt cực kì quái dị.

Lời này của Trương Các Lão nói cho ai nghe vậy?

Từ Bắc Vọng sao?

Không, là thiên hậu mới đúng!

Cũng như không ai dám hỏi, người chết là Đại Tông Sư của Vũ gia, mà Từ Bắc Vọng ngươi rõ ràng vẫn bình yên vô sự, vậy hà cớ gì còn không tha cho người ta?

Trong triều đình đều là những quần thần đã dành hết nửa phần đời trên đấu trường nguy hiểm nhất thiên hạ, tất cả bọn họ đều có một cái nhìn rất sâu sắc.

Từ Bắc Vọng luôn chĩa mũi nhắm vào Vũ Thừa, chẳng lẽ hắn ta không rõ ai mới là người đứng sau bức màn?

Liệu Vũ Thừa có tư cách để ra lệnh cho một tên Đại Tông Sư trong gia tộc sao?

Những chiếc răng nanh đẫm máu tanh đó thuộc về ai đây?

“Thiên hậu, nếu hắn đã khăng khăng muốn đòi lại công bằng, vậy ngài có thể tự mình khuyên bảo hắn hay không?”

Trương Thái Nhạc khom lưng, hướng về kiệu phượng, cung kính lễ phép hỏi thăm.

Tất cả quần thần đều im lặng không nói, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa.

Cũng không phải vì Trương Các Lão thiên vị Từ Bắc Vọng, mà chức trách của Tể tướng là giữ gìn thể diện và ổn định trật tự của triều đình.

Mọi chuyện nên dừng ở đây, đừng vì thế mà khiến cuộc chiến tranh chấp quyền lực giữa các đảng phái càng thêm nghiêm trọng!

Từ Bắc Vọng chính là thân tín của nữ ma đầu, mà nàng ta chỉ ước gì thiên hạ hỗn loạn mà thôi.

Khi đám người phe bảo hoàng đang ngo ngoe muốn động, bọn chúng mượn sự kiện lần này để đạt được mục đích của mình, phá vỡ sự cân bằng mà triều đình đang cố gắng duy trì.

Từ Bắc Vọng có dám một mực chắc chắn rằng, liệu thiên hậu sẽ gϊếŧ hắn hay không?

Tuyệt đối dám!

Bà ta căn bản không biết e ngại là thứ gì!

Những người quyền quý ở đây đều rất rõ ràng, công bằng trong miệng của hắn, chính là yêu cầu đền bù.

Triều đình không phải là nơi để chém chém giết giết, mà là nơi đối nhân xử thế bằng đạo lý.

Nếu hắn được bồi thường hợp lý, vậy việc này cứ coi như bỏ qua.

Bầu không khí trong hoàng thành trở nên yên lặng, giống như một ngôi mộ u ám.

Qua một hồi lâu.

“Phê chuẩn.”

Có một giọng nói truyền đến.

Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh như cũ, bước chậm về phía kiệu phượng.

Tâm trạng của các quan viên vào giờ khắc này không thể nào diễn tả được bằng lời, chỉ biết kinh ngạc nhìn về phía nam tử mặc áo bào màu trắng dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.

Dũng cảm, mưu trí, và tất cả thủ đoạn, tất cả đều là phẩm chất của một nhân vật phản diện cực kỳ nguy hiểm!

Lại còn có nét tương tự như Đệ Ngũ ma nữ của mười năm trước vậy?

Vươn lên mạnh mẽ với một tốc độ không hề tầm thường, và từ đó quét sạch Cửu Châu giống như thủy triều, khiến cho người trong thiên hạ phải câm như hến.

Đệ Ngũ Cẩm Sương hô mưa gọi gió khắp nơi, ở trong mắt của nàng ta, những quy tắc trên thế gian này dường như chỉ là hư ảo mà thôi.

Tên Tử Bắc Vọng này cũng có khí thế của một ma đầu a!