Chương 56: Không cần dùng sức, đúng chứ? (1)

Một tiếng gầm phẫn nộ đột nhiên vang lên: “Tên khốn kiếp kia, ta quyết sống chết cùng ngươi!”Hai mắt của Vũ Thừa đỏ như máu, tựa như một con quỷ ngoi lên từ Địa Ngục.

Hắn không chịu được những ánh mắt trào phúng kia, hắn căm hận sự mềm yếu vừa rồi của bản thân!

Hắn vô cùng giận dữ, vô cùng xấu hổ!

Hắn muốn rửa sạch nỗi nhục ngay trên đấu trường sinh tử này!

Tất cả quần thần đều rất chấn động, những điều sắp đến chính là những điều cực kỳ hoang đường!

Làm trò cười cho thiên hạ à!

Loại bọn chuột nhắt không có năng lực như ngươi, hiện tại mới hối hận thì còn có ích gì?

Bây giờ mới biết mình là cảnh giới Ngũ phẩm sao?

Hiện tại mới cảm nhận được sự khuất nhục đã ăn sâu vào tận trong xương tủy ư?

Muộn rồi!

Mọi thứ đều kết thúc rồi, ân oán cũng đã thanh toán xong, giờ hối hận thì làm được gì?

Từ Bắc Vọng rất kinh ngạc, hắn khẽ nhíu lông mày, nói: “Quốc Cữu gia chém chém giết giết như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, tập tục cổ hủ như thế này là không được đâu.”

Nói xong, hắn lộ ra nụ cười vừa thận trọng mà lại lễ phép, rồi chắp tay rời đi.

Những kẻ quyền quý trong kinh thành nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, tất cả đều lâm vào trầm tư.

Đại Tông Sư chết như thế nào?

Nhất định là do kẻ bảo vệ sau lưng Từ Bắc Vọng gây ra!

Đối phương có thể là do nữ ma đầu sắp xếp cho hắn.

Vậy thì đồng nghĩa với việc, tên tiểu ma đầu này thật sự là tay sai tâm phúc của nữ ma đầu!

Sự việc ở Thừa Thiên Môn giống như sóng thần ập vào đất liền, quét sạch toàn bộ kinh thành chỉ trong khoảnh khắc.

Tất cả mọi người đều chấn động một phen!

Trong mắt của võ giả bách tính bình thường, Từ Bắc Vọng dùng thân phận người bị hại không nơi nương tựa, đối đầu với ngoại thích của Vũ Hậu quyền thế ngút trời, đưa ra lời lên án cùng với phê phán mạnh mẽ hùng hồn.

Trong lòng của đại đa số mọi người đều rõ như gương sáng, tên tiểu ma đầu này phát huy sự điên cuồng ngang ngược của bản thân vô cùng tinh tế!

Hắn dùng tư thái bình tĩnh ngang nhiên , lời lẽ trào phúng kín đáo để biểu đạt sự khinh thị từ đầu đến chân của mình đối với thiên hậu.

Vũ gia mất đi một đại tông sư, bây giờ còn phải bỏ ra một khoản bồi thường kếch xù để rửa sạch oan khuất cho Từ Bắc Vọng!

Đây đích thực là một sỉ nhục đến cùng cực đối với bọn họ!

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói Vũ gia đang gieo gió gặt bão.

Nếu ngươi không thể đánh chết đối phương hay thậm chí là thất thủ, với tâm tính của hắn, chắc chắn sẽ triển khai phản kích bằng lôi đình!

Tên tiểu ma đầu này cũng không phải là nhân vật có thể đánh giá dựa trên quy phạm thế tục, hay dùng lẽ thường của con người để ước đoán.

Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Bát phẩm, vậy mà đã có thực lực không ai bì kịp!

Khi tu vi dần tăng lên theo thời gian, hắn sẽ còn cường đại đến mức nào nữa đây?

Không ai có thể dự đoán nổi!

Những đệ tử của các đạo phái lâu đời còn đang ẩn dật trong kinh thành, các tộc nhân của thế gia môn phiệt khắp nơi, tất cả bọn họ đều đã khắc sâu cái tên Từ Bắc Vọng này vào trong đầu.

....

....

Đại sảnh tại biệt phủ Từ gia.

Bầu không khí lúc này có chút quái dị, biểu cảm của hai vợ chồng Từ Tĩnh và Diêu Mạn vô cùng phức tạp.

Xét trên một phương diện nào đó, khi chứng kiến nhi tử kinh tài tuyệt diễm như thế, hai người bọn họ quả thật vô cùng kiêu ngạo, nhưng trong lòng cũng đồng thời nảy sinh cảm giác mất mát và thất vọng.

(*) kinh tài tuyệt diễm: tài năng đến mức người khác phải kinh sợ.

Nhi tử cũng không còn cần phải sống dưới cánh chim bảo vệ của cha mẹ, quá trình trưởng thành tựa hồ của hắn giống như chuyện trong chớp mắt, nhanh đến nỗi khiến bọn họ không kịp chuẩn bị.

Từ Tĩnh trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng khuyên nhủ: “Sau này làm việc phải khiêm tốn một chút.”

Thần sắc Từ Bắc Vọng không chút dao động, hắn hỏi ngược lại: “Cha, là cha dạy con, đại trượng phu sống không thể lưu danh hậu thế, chết cũng phải để lại tiếng xấu muôn đời.”

“....”

Cơ mặt Từ Tĩnh trở nên cứng đờ, ông ta như bị nghẹn ở cổ, sau đó khản đặc cả giọng.

Lão phu dạy ngươi đi sỉ nhục thiên hậu sao?

Có cho lão phu một vạn lá gan, lão phu cũng không dám càn rỡ ngông cuồng như thế…

Con cao hơn cha là nhà có phúc?

Ngươi thế này là cao lên đến trời luôn rồi!

“Vọng nhi, thế lực sau lưng Vũ gia vĩnh viễn không đơn giản như bề ngoài. Vì để thực hiện dã tâm trở thành nữ chủ nhân của Đại Càn, Thiên Hậu đã âm thầm bồi dưỡng nguồn nhân lực khổng lồ.”

Diêu Mạn khó giấu nỗi lo lắng trong lòng.

Từ Bắc Vọng không cho là vậy, hắn thản nhiên nói: “Cho dù thân phận con hèn mọn như cỏ rác thì sao? Nhưng gốc rễ của con đang chôn ở bên chỗ của quý phi nương nương.”

Nghe vậy, sự lo lắng trên nét mặt của Diêu Mạn nhạt đi ít nhiều. Bà mấp máy khóe miệng rồi đem lời muốn nói nuốt lại vào trong.

Không chỉ triều đình dấy lên nghi hoặc, ngay cả một người làm mẹ như bà cũng mờ mịt không rõ!

Rốt cuộc, ở trong mắt quý phi nương nương, nhi tử của bà có bao nhiêu phân lượng?

Có được xếp vào hàng tâm phúc thân tín hay không?

Nếu không sao thì lại phải sắp xếp người bảo vệ chứ?

Từ Bắc Vọng quan sát mẫu thân mấy lần, hắn đương nhiên biết rõ nỗi băn khoăn của bà.

Tuy nhiên, đây cũng là một trong những mục đích mà hắn phải đạt được.

Giống như đi thuê một chiếc xe Ferrari đi đến quán bar tán gái vậy, trong người ngươi có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần các em gái cho rằng ngươi có tiền là được, chờ đến khi đêm xuống thì bọn họ không phải để mặc cho ngươi tùy ý sắp đặt sao?

Tương tự như vậy, chỉ cần kẻ địch nghĩ sau lưng hắn có cao nhân hỗ trợ, bọn họ sẽ không dám tuỳ tiện phái người đến ám toán.

“Công tử.”

Lúc này, một tiểu tỳ đứng trước cửa đại sảnh, cung kính nói: “Vũ gia cầu kiến.”

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay đi ra.