Chương 15

Kể từ khi biết Hoàng đế ban chiếu chỉ để Tạ Trầm dẫn quân hồi kinh, Tạ Truy vẫn luôn mong đợi ngày đêm. Mỗi ngày suýt chút nữa lấy ngón tay ra đếm thánh chỉ khi nào sẽ đến Bắc Cảnh, Tạ Trầm sẽ mất bao lâu thời gian đi đường mới có thể hồi kinh.

Hình dung như vậy có chút khoa trương, nhưng sự thật chính là như vậy.

Tiêu Thiện thấy y tâm tình tốt như vậy cũng không nỡ lòng đi trêu chọc y, đành phải mặc cho y đếm từng ngày.

Nháy mắt đã tới cuối tháng tư.

Tháng tư tháng năm hằng năm kinh thành luôn mưa dầm liên tục không ngừng. Hôm nay cũng là một ngày mưa nhỏ cả ngày, Lan phi từ trong cung truyền lời tới nói muốn gặp Tạ Truy.

Quan hệ giữa Lan phi và Tạ Truy mấy ngày nay tương đối nhạt, Lan phi không thích y, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt đã xảy ra chuyện kia, sau khi Lan phi nghe Hoàng hậu khuyên bảo cùng với đề nghị thẳng thừng của Tiêu Thiện, nàng cũng không thể cứ lạnh nhạt thờ ơ với Tạ Truy. Do vậy, trừ phi cần thiết nàng căn bản không muốn Tạ Truy vào cung thỉnh an nàng.

Mà Tạ Truy cũng không có tật xấu tự chuốc lấy cực khổ, thái độ này của Lan phi rất hợp ý y. Hai người ít gặp mặt, ai cũng không làm chướng mắt ai, hình thức ở chung như thế này rất tốt.

Nhưng nếu Lan phi thật sự muốn gặp y, y cũng không tìm được lý do nào thích hợp để từ chối. Tiêu Thiện cảm thấy hắn cũng đã lâu không vào cung nên muốn đi cùng y.

Lúc Tiêu Thiện từ trong phòng thay xong y phục đi ra, hắn thấy Tạ Truy đang nhìn màn mưa trước mặt xuất thần.

Hắn đi tới bên người Tạ Truy, dịu dàng hỏi: "Thế nào, lại đang nghĩ đến đại ca của em sao?"

Tạ Truy lắc đầu: "Không phải." Lần này y thật sự không nghĩ tới Tạ Trầm, y chỉ nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước bản thân y lần đầu tiên ra chiến trường. Đó cũng là một ngày mưa, máu của tướng sĩ Đại Chu, máu của tướng sĩ quân địch Bắc Yến cứ như vậy rơi vào trong màn mưa, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Sau khi mưa tạnh, vết máu loang lổ không phân biệt được. Rất lâu sau đó, khi Tạ Truy cưỡi ngựa đi ngang qua vùng đất ấy vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Về sau trở về kinh thành thành hôn với Tiêu Thiện, có lẽ bởi vì mỗi đêm quá mệt mỏi, ngủ quá sâu nên y rất ít khi mơ thấy dáng vẻ chém gϊếŧ của mình trên chiến trường, Nhưng gần đây không biết vì sao, theo những tướng lĩnh Bắc Cảnh cùng Tạ Trầm cách kinh thành ngày càng gần, y cũng sẽ luôn mơ thấy người và sự tình ở Bắc Cảnh.

Tiêu Thiện nhìn trong mắt Tạ Truy có vẻ lảng tránh, cũng không hỏi thêm nữa, mà nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, có ta ở đây."

Tạ Truy nhìn hắn, sau đó ừm một tiếng.

Hai người ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng mưa rơi lách tách tiến vào cung.

Đến điện Cảnh Lan, hai người hành lễ với Lan phi, sau khi đứng dậy phát hiện trên mặt Lan phi tràn ngập hai chữ mất hứng.

Tiêu Thiện cười nói: "Đây là ai chọc Mẫu phi tức giận?”

Lan phi bĩu môi, vừa định khóc lóc kể lể với Tiêu Thiện thì nhìn thấy Tạ Truy bên cạnh hắn. Nàng có ấn tượng không tốt với Tạ Truy, cũng không muốn bản thân mất mặt ở trước mặt y, cố gắng nuốt biểu tình muốn khóc lóc kể lể trở về.

Lan phi phẫn nộ nói: "Ai có thể chọc bổn cung tức giận, bổn cung là tự giận chính mình."

Tiêu Thiện không hiểu.

Lúc này Thúy Thư đứng ra nói: "Hai ngày trước Hoàng hậu nương nương triệu kiến thân quyến Cố gia vào cung nói chuyện, nương nương cũng ở đấy. An lão phu nhân nói một ít chuyện thương tâm trong quá khứ, khiến Hoàng hậu nương nương cùng nương nương đều nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cũng khó chịu theo."

Chỉ một câu đã làm cho Tiêu Thiện hiểu ngay, hắn đã nói cô tổ mẫu kia của hắn nhìn cũng không phải người dễ ở chung. Hắn đã đắc tội người ta như vậy, cũng không thấy bà ta làm gì, hóa ra là luôn chờ ở đây.

“Tuổi đã cao, gây gỗ không lại người khác còn chạy vào trong cung cáo trạng, thật có ý tứ.”

Lan phi cũng gật đầu, vẻ mặt tán thành.

Tiêu Thiện nhìn Lan phi nói: "Vậy hôm nay mẫu phi gọi chúng con đến đây chính là vì chuyện này?

Lan phi nói: "Ta gọi Tạ Truy vào cung, không có gọi con.”

Tiêu Thiện giả vờ như không nghe thấy lời này.

Lan phi thấy bộ dáng này của hắn không thể làm gì khác, vì thế liếc hắn một cái nói: "Hoàng thượng nghe chuyện này xong rất là không vui, bảo ta phải dạy dỗ con cho tốt.”

Nói tới đây, nàng quay đầu, cau mày nhìn về phía Tạ Truy: "Chuyện này vốn là vì ngươi mà ra, hôm nay lại truyền tới tai Hoàng Thượng. Bây giờ thì tốt rồi, trong lòng Hoàng thượng Thiện nhi lại thành một người không biết tôn trọng trưởng bối. Người là Vương quân của hắn, không dắt nó tiến về phía mà cứ ở đó kéo chân sau của nó, cái này làm sao được.”

Thần sắc Tạ Truy không thay đổi, cứng rắn nói: "Mẫu phi nói đúng, nhi thần nhớ kỹ."

Lan phi: "..." Lời này nghe như quân lệnh, một chút mềm mại cũng không có, nàng vừa nghe xong đã cảm thấy khó chịu.

Tiêu Thiện thì ở một bên nói: "Mẫu phi, việc này thì có quan hệ gì với Tạ Truy, cô tổ mẫu không cho con mặt mũi, chẳng lẽ con còn phải cung kính với bà ta hay sao." Sắc mặt Lan phi có chút do dự rối rắm, trong lòng nàng đồng ý với lời của Tiêu Thiện, dù Tạ Truy có không tốt thì đó cũng là Vương quân của Tiêu Thiện. Cô cô kia của nàng không nể mặt Tạ Truy ở trước mặt mọi người, đây không phải là đang đánh mặt nàng cùng Tiêu Thiện sao?

Nhưng sự việc đã đến tai Hoàng đế, nàng không thể biểu hiện ý tán thành ra ngoài được.

Lan phi miễn cưỡng thu hồi biểu tình trên mặt nói: "Cũng không nói như vậy được, năm đó cô tổ mẫu của con đã làm rất nhiều chuyện cho Hoàng thượng. Thái hậu, Hoàng hậu nương nương cùng ta lại đều xuất thân từ Cố gia, ta gọi nàng một tiếng cô, dù sao ta cũng phải cho bà ta hai phần thể diện.”

Tiêu Thiện nói: "Bà ta đã làm rất nhiều chuyện cho phụ hoàng, con thân là tiểu bối cũng không biết, nhưng phụ hoàng cũng không nợ bà ta cái gì, con cũng hết sức kính trọng bà ta, nhưng bà ta cũng không thể không nể mặt giẫm đạp mặt mũi của con như vậy, con cũng không có làm gì bà ta.”

Lan phi thấy nói không thông, cũng lười tiếp tục nhiều lời, nàng trừng mắt liếc Tiêu Thiện: "Tóm lại chuyện này, trong lòng các con tự hiểu là được."

Tiêu Thiện lành lạnh đáp.

Tạ Truy cứng rắn đáp đồng ý.

Lan phi còn muốn nói cái gì, bên ngoài có nội giám thông báo Hoàng Thượng đến.

Lan phi vội vàng đứng dậy nghênh giá, Tiêu Thiện cùng Tạ Truy đi theo.

***

Trong Đông cung, Tiêu Cẩm thân thể đã tốt nhanh chóng biết chuyện này.

Chủ yếu là do Tiêu Thiện cùng Tạ Truy vào cung không giấu diếm ai, Hoàng đế cũng gióng trống khua chiêng đi vào điện Cảnh Lan nên nghe ngóng những tin này không khó.

Hai ngày này Liễu Tĩnh Nghi có chút mệt mỏi, hôm nay vừa lúc có tinh thần chơi cờ cùng Tiêu Cẩm.

Nghe được chuyện này, nàng ấy nhìn về phía Tiêu Cẩm nói: "Phụ hoàng đến điện Cảnh Lan có phải vì chuyện của cô tổ mẫu không?"

Tiêu Cẩm cũng không ngẩng đầu lên: "Không biết.”

Liễu Tĩnh Nghi không rõ nguyên do, Tiêu Cẩm vuốt ve quân cờ trắng trong tay, ấm giọng cười nói: "Ở phương diện cáo trạng, chưa ai có thể qua được Tam đệ, đệ ấy nhưng còn là người cái gì cũng dám nói đó."

Liễu Tĩnh Nghi bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày Tiêu Cẩm bị trúng độc, lúc đó nàng không có ở hiện trường, nhưng có nghe cung nhân nói đến cảnh tượng lúc đó, nàng cũng không nói nên lời hồi lâu.

Làm hoàng tử làm được đến cấp độ của Tiêu Thiện, cũng là độc nhất vô nhị rồi.

Tiêu Cẩm hạ quân cờ trắng trong tay xuống, hắn sâu kín nói: "Huống chi, ta biết vì sao phụ hoàng lại đến chỗ Lan nương nương."

Liễu Tĩnh Nghi nổi lòng tò mò: "Vì sao?

Tiêu Cẩm nói như chuyện đương nhiên: "Đi mắng tam đệ một trận.”

Liễu Tĩnh Nghi: "..." Tâm tình nàng ấy có chút vi diệu, không phải vừa rồi còn đang khen Tiêu Thiện sao, làm sao bây giờ lại nhìn có chút hả hê ấy nhỉ?

"Những chuyện Tam đệ làm luôn khiến phụ hoàng cảm thấy không mắng đệ ấy thì trong lòng không thoải mái." Tiêu Cẩm nói: "Nhưng chắc là lần này phụ hoàng sẽ mắng uyển chuyển hơn một chút, bởi vì phụ hoàng chủ yếu là muốn gặp Tạ Truy."

Liễu Tĩnh Nghi sửng sốt.

Chỉ nghe Tiêu Cẩm tiếp tục nói: "Tướng sĩ Bắc Cảnh rất nhanh sẽ tới kinh thành, Bắc Cảnh thiếu Tạ Truy, dù sao cũng phải có người bù vào chỗ bị thiếu này. Tạ Truy hiểu rõ những tướng sĩ kia nhất, nhất định là phụ hoàng muốn nghe một chút ý kiến của y. Đại tướng quân Bắc Cảnh được đề bạt ra từ những tướng sĩ hay là phái người khác tới làm, ý kiến của Tạ Truy rất quan trọng.”

"Ta chỉ hơi lo lắng là, phụ hoàng hỏi, Tạ Truy có thể trả lời thỏa đáng hay không."

Nếu trả lời quá nhiều, sẽ dễ dàng làm cho người ta cảm thấy y còn nhớ thương quân quyền của Bắc cảnh, trả lời quá ít lại dễ làm cho người ta bất mãn.

Liễu Tĩnh Nghi do dự nói: "Vậy Tam đệ có thể ghi thù vì chuyện lần trước không?"

Tiêu Cẩm: "Nàng lại nghĩ đệ ấy thành người như thế nào rồi, đệ ấy trốn mấy chuyện này còn không kịp ấy chứ, cho dù là lui một vạn bước mà nói, nếu thật sự trốn không được, đệ ấy cũng chỉ nói tốt cho ta ở trước mặt phụ hoàng mà thôi. Mà nghĩ như vậy, Tam đệ cũng ở đấy, có đệ ấy che chở cho Tạ Truy, phụ hoàng sẽ không dò ra chút gió gì từ trong miệng Tạ Truy được."

Liễu Tĩnh Nghi nhìn Tiêu Cẩm nói tới lời này mặt mày vui vẻ, trong lòng hơi căng thẳng.

Mà tình huống ở điện Cảnh Lan cũng đúng như những gì Tiêu Cẩm dự đoán.

Tiêu Thịnh thật sự rất muốn mắng Tiêu Thiện từ đầu đến chân một trận, nhưng ngại Tạ Truy cũng ở đây, cuối cùng hắn chỉ nói cái đồ hỗn hào.

Khi đề tài chuyển sang chuyện quân vụ ở Bắc Cảnh, Tạ Truy còn chưa mở miệng, Tiêu Thiện đã ngắt lời: "Phụ hoàng, Tạ Truy hiện tại cũng không còn quản chuyện của Bắc Cảnh nữa, khó khăn lắm mọi người mới quên đi chuyện y thay thế Tạ Trầm tòng quân, phụ hoàng nhắc tới người khác lại lấy chuyện này ra nói tiếp thì sao.”

Tiêu Thịnh cười lạnh nhìn hắn: "Con cho rằng trẫm cũng đầu gỗ giống con, việc gì cũng chỉ nghĩ được bốn ngón tay dài sao?”

Tiêu Thiện: "Phụ hoàng, nhi thần tuổi còn trẻ tai không điếc mắt không hoa, ý tứ của phụ hoàng vừa rồi nhi thần hiểu, ý của nhi thần là, phụ hoàng bằng lòng đề bạt thì cứ đề bạt, không muốn đề bạt từ trong quân thì cứ để Nhị ca cùng những triều thần kia tiến cử một ít người, phụ hoàng chọn ra một người từ trong đó không phải là được rồi sao."

“Người Thái tử tiến cử? "Tiêu Thịnh liếc hắn một cái.

Tiêu Thiện không rõ cái liếc mắt này của hắn là có ý gì, rất có tinh thần học hỏi: "Ý của phụ hoàng là muốn để cho Đại ca cùng nhi thần cùng tiến cử sao? Đại ca có hiểu những thứ này hay không thì nhi thần không biết, nhưng nhi thần không biết những thứ này, người muốn để con tiến cử con cũng không tiến cử ai được đâu.”

“Không hiểu thì con không biết học sao? "Tiêu Thịnh đột nhiên ngứa tay, cực kỳ muốn gõ đầu hắn.

"Phụ hoàng cũng đã nói con là đầu gỗ rồi mà, con học không được.”

Tiêu Thịnh bị lời này của hắn làm nghẹn tim đau, hắn cảm thấy Tiêu Thiện đến đây là để đòi nợ hắn. Sau khi bị Tiêu Thiện ầm ĩ như vậy, Hoàng đế cũng không còn tâm tình hỏi Tạ Truy những chuyện này nữa.

Hắn cố dằn lòng ở lại nói vài câu với Lan phi rồi rời đi.

Sau khi Tiêu Thịnh rời đi, Lan phi cũng để cho Tiêu Thiện và Tạ Truy xuất cung.

Lúc trở về, mưa đã tạnh.

Tạ Truy nhìn Tiêu Thiện đắc ý nhởn nhơ, mở miệng nói: "Đa tạ Vương gia giải vây cho ta ở trước mặt Hoàng thượng."

Tiêu Thiện nói: "Lời này của em thật là, em là Vương quân của ta, ta không che chở cho em thì ai che chở cho em. Những chuyện lộn xộn trong triều đình này, nếu em không muốn tham gia vào thì cứ nói với phụ hoàng mọi chuyện em đều nghe theo ta. Phụ hoàng sẽ không có biện pháp gì với em."

Tạ Truy ừ một tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy Hoàng đế là một người tương đối mâu thuẫn.

Hắn đối xử với Thái tử rất tốt là không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời dường như hắn cũng không muốn Thái tử có quá nhiều uy vọng.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Tối qua thức khuya, không viết xong, ngày mai tiếp tục nhé!

CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ