Chương 2

Khi Tiêu Thiện tỉnh lại lần nữa thì hắn đã ở trong Lệ vương phủ, lúc này trời cũng đã tối.

Hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc như sắp bốc lửa nên đưa tay lắc lắc chuông giường, tiếng chuông vừa vang lên được một lúc thì Cát An hầu hạ trong nội phòng đã đi theo hắn từ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

“Vương gia, ngài mới vừa tỉnh đừng nói liền, uống hớp trà làm dịu cổ họng đã.” Cát An bưng trà đứng bên giường nhỏ giọng nói.

Tiêu Thiện cầm lấy tách trà nhiệt độ vừa phải uống một hơi, mãi cho đến khi cổ họng cảm thấy dễ chịu mới dừng lại.

Tiêu Thiện tùy ý đặt tách trà lên chiếc hộp nhỏ chạm trổ hoa văn bên cạnh giường, nói: “Ta trở về như thế nào?” Hắn nhớ lúc nãy hắn còn nói chuyện với Tiêu Cẩm ở trong cung kia mà.

Nhắm mắt mở mắt hắn đã ở trong Lệ vương phủ. Tiêu Cẩm không giữ một người bệnh như hắn ở lại Đông Cung tĩnh dưỡng sao?

Cát An thu dọn tách trà, cười nói: “Là Hoàng thượng sai Thường Nhạc công công dùng kiệu đích thân đưa Vương gia trở về phủ đó. Hoàng thượng còn phái Vương ngự y tới xem mạch cho Vương gia. Lúc đó Vương gia còn đang ngủ say sưa nên không biết.”

Tiêu Thiện ồ một tiếng, thầm nghĩ, hóa ra là hắn hiểu lầm.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Cẩm nhất định sẽ bằng lòng giữ hắn ở lại Đông Cung, nhưng Hoàng thượng lại không muốn giữ hắn lại trong cung, đại khái là cảm thấy chướng mắt.

Thấy sắc mặt Tiêu Thiện không tệ Cát An lại cười nói: “Vương gia, Vương ngự y có kê mấy thang thuốc, nói là đợi sau khi ngài tỉnh lại thì uống, Xuân Mai đã sắc thuốc xong rồi...”

“Không vội.” Tiêu Thiện đánh gãy lời hắn ta nói: “Gia có chút đói bụng, trước tiên bảo Hạ Hà đi chuẩn bị chút đồ ăn.”

Tiêu Thiện là một người thích hưởng thụ, những người hầu xung quanh hắn được đặt tên theo mùa xuân, hạ, thu, đông và hoa ứng theo mùa. Không nói đến tay nghề, bọn họ còn đều là những mỹ nhân dịu dàng như nước.

Hắn không có ý tứ gì khác, chủ yếu là do hắn cảm thấy đặt mỹ nhân ở trước mặt khá tốt cho mắt.

Đương nhiên tuy Tiêu Thiện là Vương gia quần là áo lượt, thường ngày làm việc cũng tương đối cá mặn không tranh không đoạt, nhưng thân là Hoàng tử hắn cũng là loại người không chứa nổi một hạt cát. Nếu người bên cạnh hắn phạm vào điều cấm kỵ thì hắn cũng sẽ không tha thứ.

Những kẻ muốn lợi dụng dung mạo xinh đẹp để leo lên đều không có kết cục tốt đẹp, những người hầu hạ hắn bao năm qua tên vẫn không thay đổi mấy, nhưng người khác sẽ không biết được bên trong đã thay bao nhiêu người.

Cát An biết Tiêu Thiện không thích uống thuốc, trên đời này không ai thích uống thuốc cả.

Nhưng hắn ta ở bên cạnh Tiêu Thiện đã lâu, biết rõ chủ nhân của mình là người như thế nào nhất. Tiêu Thiện không thích bản thân chịu chút ủy khuất nào chứ đừng nói đến chuyện lấy thân thể mình ra làm trò đùa.

Nếu thực sự cảm thấy khó chịu, hắn vẫn sẽ cố bịt mũi uống dù thuốc có đắng đến đâu.

Bây giờ hắn không muốn uống, trong lòng hẳn đã hiểu rõ tình trạng của cơ thể mình.

Trong lòng Cát An suy nghĩ mấy thứ này, vội vã ra khỏi phòng trong bảo Hạ Hà bưng thức ăn đã chuẩn bị xong lên.

Tay nghề làm bánh ngọt của Hạ Hà rất tuyệt vời, thơm mà không ngấy, hình dạng còn rất độc đáo.

Tiêu Thiện ăn bánh ngọt tinh xảo, uống cháo đặc thơm mềm, ăn thêm mấy món ăn kèm nhẹ bụng, toàn thân cảm thấy vô cùng dễ chịu. Bệnh tật cũng dần khỏi.

Bởi vì là ban đêm nên hắn ăn tám phần no thì buông đũa xuống.

Hạ Hà và Thu Cúc nhanh chóng tiến lên thu dọn bát đũa, mọi người đều nói trong Lệ vương phủ tất cả đều là mỹ nhân, mỗi ngày Lệ vương đều được trải qua cuộc sống hồng tụ thiêm hương.

*Hồng tụ thiêm hương: là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo.

Nhưng chỉ những người hầu thân cận như bọn họ mới biết, ngoại trừ Cát An được Tiêu Thiện dùng tương đối thuận tay ra, những người khác chỉ xuất hiện khi cần thiết.

Bệnh của Tiêu Thiện đến cũng nhanh đi cũng nhanh, ít nhất bây giờ hắn không cảm thấy choáng váng như vậy nữa.

Hắn chạy quanh Vương phủ một vòng, coi như rèn luyện thân thể một chút.

Hắn nói là rèn luyện thật sự không phải nói dối, dù sao thì Lệ vương phủ cũng rất lớn, đi một vòng cũng tốn chút thời gian.

Cát An xách đèn l*иg chậm rãi đi bên cạnh hắn, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy tâm tình của Tiêu Thiện dường như rất tốt.

Cát An nghĩ vậy liền hỏi như vậy, trong bóng tối Tiêu Thiện cười nói: “Phải không? Gia lại không cảm thấy như vậy.”

Cát An không nói tiếp, chỉ đóng vai người đốt đèn.

Tiêu Thiện hạ thấp khóe miệng, thầm nói trong lòng, lòng người là khó đo lường nhất, tâm tình tốt xấu cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhưng khả năng quan sát của Cát An không tệ, tâm tình của hắn quả thật rất tốt.

***

Lúc này ở trong cung, Hoàng đế Tiêu Thịnh đang ngồi trong Khôn Cảnh cung của Hoàng hậu.

Tiêu Thịnh đến đây không có mục đích nào khác, chỉ muốn hỏi ý kiến

của Hoàng hậu về việc Tiêu Thiện và Tạ Truy khi nào thành thân tương đối tốt.

Hoàng hậu đương nhiên cảm thấy chuyện này càng sớm càng tốt, nhưng nghĩ đến Tiêu Cẩm đã chỉ điểm lời nói cho mình, vẫn đè thấp tâm tư xuống: “Hoàng thượng nếu đã hạ chỉ, nhất định trong lòng đã có quyết định, thần thϊếp nghe theo hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh liếc nàng ấy một cái, trái tim Hoàng hậu như lỡ một nhịp, nàng chỉ cảm thấy tâm tư của mình đã bị hắn nhìn thấu.

Tiêu Thịnh cảm thấy thật không có ý nghĩa, tẻ nhạt vô vị, hắn thu hồi ánh mắt gõ gõ ngón tay tay vịn ghế: “Tiêu Thiện là hoàng tử, gọi Hoàng hậu một tiếng mẫu hậu, chuyện này Hoàng hậu ngươi cũng phải để bụng nhiều hơn nữa.”

Trong lòng Hoàng hậu căng thẳng, biết Tiêu Thịnh không hài lòng với câu trả lời của mình.

Nàng ấy suy nghĩ rồi thay đổi lời trong lòng mình thành cách nói khác: “Hoàng thượng nói đúng, suy nghĩ của thần thϊếp đối với mối hôn sự này là. Nếu như đứng ở lập trường của Tạ Truy, thì thần thϊếp cảm thấy chuyện này nên nhanh chóng giải quyết. Tuy hoàng thượng đã chiếu chỉ thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay lời đồn đãi tổn thương người nhiều nhất, nhưng lại không thể chặn nổi miệng lưỡi người đời. Nếu thời gian kéo càng dài, Tạ Truy sẽ càng bị tổn thương vì lời đồn đãi, vậy thì sẽ phụ lòng bảo vệ của hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh không nói gì, hắn cúi đầu nhìn bóng dáng mình trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nói: “Lời của Hoàng hậu rất đúng, vậy thì tìm Khâm Thiên Giám chọn ngày lành gần nhất để làm chuyện này. Tiêu Thiện cũng không còn nhỏ nữa, Lan phi còn vì lo lắng cho hôn sự của hắn mà khóc tỉ tê suốt ngày, bây giờ thành hôn rồi hắn cũng có thể thu liễm bản thân lại trưởng thành hơn.”

Hoàng hậu không ngờ hắn lại dễ dàng buông tha như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Hoàng thượng nói đúng, tính tình Tam hoàng tử nhà chúng ta quá phóng khoáng, không chịu ràng buộc. Sau khi thành hôn xong có người chiếu cố cũng tốt.”

Tâm tình Tiêu Thịnh tốt hơn một chút, lại nhìn Hoàng hậu một cái, đứng dậy nói: “Ta còn chiết tử cần đọc, hoàng hậu đi nghỉ ngơi đi.”

Trong lòng Hoàng hậu bĩu môi, ai mà không biết gần đây Hoàng thượng say mê mỹ nữ phiên bang đưa tới, chiết tử này e là đọc trên bụng nữ nhân thì có. Trong lòng nàng ấy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn hết sức cung kính tiễn Tiêu Thịnh rời đi, còn dặn dò hắn phải chú ý thân thể.

Đợi người ngồi lên ngự liễn rời đi, Hoàng hậu trở lại trong nội điện bảo hạ nhân lui hết ra ngoài, một lúc sau Tiên Cẩm từ thiền điện bên cạnh đi ra.

Hoàng hậu không nhịn được hỏi: “Con nghĩ xem rốt cuộc phụ hoàng con đang suy nghĩ gì?” Nàng và Tiêu Thịnh cũng đã là phu thê hơn hai mươi năm, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ đoán được tâm tư của Tiêu Thịnh.

Tiêu Cẩm nghe xong những lời này thì ôn hòa mỉm cười, khuôn mặt hắn ôn nhuận văn nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân cao quý mười phần, quả thật là một thiếu niên lang nhẹ nhàng.

“Phụ hoàng, rất mâu thuẫn.” Thời điểm Tiêu Cẩm nói lời này, trong giọng nói có chút buồn bã.

Hoàng hậu chớp mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tiêu Cẩm gật đầu nói: “Nếu phụ hoàng thực sự muốn hài nhi quản binh quyền, thì người sẽ ban Tạ Truy cho con làm Trắc quân. Nhưng phụ hoàng hết lần này tới lần khác vẫn không làm như vậy, mà lại ban hắn cho Tam đệ làm Chính quân.”

“Thứ nhất, Tạ Truy có công lớn trấn giữ Bắc Cảnh, để hắn làm Trắc quân là ủy khuất cho hắn, vả lại hài nhi đã có Thái tử phi, nhạc gia đã có địa vị cao quý, nếu có thêm một Tạ Truy thì sẽ là quyền thế thịnh vượng, phụ hoàng sẽ không an lòng. Thứ hai...”

“Thứ hai là khiến cho giữa con và Tiêu Thiện sinh ra hiềm khích.” Hoàng hậu thở dài nói: “Cưới một người có danh tiếng như vậy làm Chính quân, chắc chắn trong lòng Lan phi và Tiêu Thiện sẽ cảm thấy không thoải mái. Chuyện này vốn có lợi nhất cho con, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ rằng đó là ý tưởng đó là của chúng ta.”

Tiêu Cẩm gật đầu.

Cho nên mới nói Hoàng đế rất mâu thuẫn.

Muốn bồi dưỡng hắn, cũng sẵn lòng cho hắn gây dựng thế lực của chính mình, nhưng lại không muốn hắn trực tiếp có quân quyền.

Muốn hắn có thực lực nhưng lại không muốn hắn giữ nhiều người bên cạnh. Tiêu Thiện có quan hệ tốt nhất với hắn, Hoàng đế một bên cảm thấy vui khi nhìn thấy việc này, một bên khác lại không vui khi thấy mấy đứa nhi tử của mình gộp lại chung một chỗ.

Tóm lại, con người Tiêu Thịnh vô cùng mâu thuẫn, hoặc ai làm đế vương cũng sẽ như vậy.

Tiểu Cẩm và Tiêu Thịnh là phụ tử, cũng là quân thần.

Nhưng quan hệ quân thần lại lớn hơn tình cảm phụ tử.

Trong lòng Tiêu Cẩm cân nhắc một hồi, lại nói tiếp: “Mẫu hậu, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chuyện Tiêu Thiện thành hôn với Tạ Truy quả thật có lợi cho chúng ta nhất, nhưng việc này không phải chúng ta làm, chuyện oan uổng này chúng ta không thể gánh. Bên phía Lan phi nương nương còn cần người giải thích với nàng ấy, miễn cho có người được lợi ở phía sau.”

Nói đến điều này, Hoàng hậu không khỏi nói: “Cũng không biết tiểu yêu tinh nào thổi gió bên tai phụ hoàng con.” Có thể làm Hoàng thượng nảy sinh hứng thú, người này chắc chắn không hề tầm thường, nàng ấy cần phải đề phòng.

Tiêu Cẩm nghiêm mặt nói: “Mặc kệ là ai, tóm lại không thể để việc này làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa con và Tam đệ.”

Hoàng hậu ngập ngừng thấp giọng nói: “Ta biết tình cảm của con và Tiêu Thiện rất tốt, nhưng không thể không có tâm phòng người, người dòm ngó vị trí này của con không ít đâu.”

Mi mắt Tiểu Cẩm mỉm cười thành vòng cung: “Mẫu hậu yên tâm, hài nhi tin tưởng Tiêu Thiện không có tâm tư này.”

Hoàng hậu: “...” Thôi được rồi, hắn cũng đã nói như vậy, nàng ấy cũng không còn lời nào để nói nữa. Huống hồ mấy năm nay quả thật Tiêu Thiện không có tâm tư này, hắn không kết giao bất cứ triều thần nào thích vui đùa phóng túng, thậm chí còn suýt bị Tiêu Cẩm liên lụy vài lần.

Hoàng hậu cũng không muốn nghĩ Tiêu Thiện theo hướng đó, vẫn là do nàng ấy có chút sợ.

Ở trên vị trí này, nàng ấy đã nhìn quá nhiều phản bội, trong hoàng cung thứ không đáng tin nhất chính là lòng người, thứ thường xuyên thấy nhất chính là người ăn người.

***

Ngày thành hôn của Tiêu Thiện và Tạ Truy nhanh chóng được định ra ngay mùng tám tháng sau, theo tính toán thì thời gian từ giờ tới đó còn không đến một tháng, nghe nói canh giờ này là do Giám chính của Khâm Thiên Giám tự mình tính ra.

Thánh chỉ đã hạ, việc này không có khả năng sửa đổi nữa.

Sau khi Lan phi nghe tin thì nước mắt lập tức rơi như mưa, người ở điện Cảnh Lan đều nói là do nàng quá vui mừng, dẫu sao thì Tiêu Thiện thân là hoàng tử mà mười chín tuổi còn chưa thành hôn, có người còn lén nói thân thể hắn có tật.

Bây giờ rốt cuộc hắn cũng có cơ hội chứng minh thân thể mình không có tật.

Ngự lâm quân ở trước đại trạch Tạ gia cũng lui về, dù sao thì cũng sắp thành thân, không cần phải tiếp tục giam lỏng nữa. Nhưng do bên người Tạ Truy không có trưởng bối nên Hoàng đế còn ban cung nữ và cung hầu cho y, chủ yếu là dạy cho y một ít lễ nghi, thuận tiện hỗ trợ sửa sang lại một ít thứ.

Tiêu Thiện tiếp thu chuyện hôn sự của mình rất nhanh, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ nếu hắn thành thành thật thật thì Hoàng đế sẽ bồi thường cho hắn ở những mặt khác. Nếu hắn mà bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu, lão cha Hoàng đế của hắn sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.

Tiêu Thiện không ngu ngốc, đương nhiên hắn sẽ không chống đối lão cha của hắn vào thời điểm mấu chốt.

Vả lại hắn cũng không có tâm tư kỳ thị gì với Tạ Truy. Tiểu ca lẫn vào trong một đám nam nhân người khác đã nói ra nói vào, nhưng vào lúc biên thùy gặp nguy thì tiểu ca này lại là người lãnh binh chặn Hồ man, gìn giữ thái bình.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, thì ngày thành hôn của hắn và Tạ Truy cũng ngày càng đến gần.