Chương 10

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chủ ý của cô nương cũng chẳng tốt hơn là bao.

Hai chủ tớ bọn họ, chưa từng được Trần thị đối xử tử tế, mỗi lần có chuyện gì, ngược lại còn để Trần thị được tiếng tốt, cô nương tức giận đầy bụng không có chỗ trút, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghĩ đến mà thấy tức.

"Ngươi cũng không nói sai, chỉ là…" Phó Oánh Châu thấy nha đầu nhỏ sợ hãi, an ủi vỗ vỗ tay nàng, "Dưỡng bệnh, quan trọng nhất là phải lòng dạ rộng rãi, đầu óc phải minh mẫn, chuyện gì nên để tâm, chuyện gì nên tính toán, phải phân biệt rõ ràng, nếu không cứ đâm đầu vào hết, dễ suy nghĩ quá nhiều, sống không lâu."

"Lòng rộng, mới có thể béo tốt. Cô nương nhà ngươi hiện giờ thân thể không tốt, càng không nên so đo tính toán với những người này. Làm người trên đời, việc quan trọng nhất, chính là sống; việc phụ, chính là sống vui vẻ. Cô nương nhà ngươi giờ bệnh nặng, sắp không giữ được mạng sống, nào còn quản Trần thị có đấu với ta hay không, phụ thân có thương ta hay không."

"Đi dạo quỷ môn quan một chuyến , mọi chuyện đều nghĩ thông suốt. Giờ ta chỉ muốn dưỡng bệnh cho khỏe, những người khác, ta đều không muốn để tâm."

Phó Oánh Châu nói một tràng như vậy, cũng không phải là cố tỏ ra vui vẻ, lấy khổ làm vui, mà là suy nghĩ trong lòng. Trước khi xuyên vào sách, nàng cũng nằm liệt giường nhiều năm, thân thể yếu ớt, chữa trị nhiều năm không khỏi.

Lúc đó, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có được một thân thể khỏe mạnh.

Giờ xuyên vào trong sách này, cũng coi như đã thỏa được một nửa tâm nguyện của nàng. Làm người không thể quá tham lam, đã đạt được nguyện vọng, thì nên biết đủ.

Cái gì mà vinh quang của Hầu phủ, ân sủng của phụ thân, cũng chỉ là thứ dệt hoa trên gấm. Thứ nàng khao khát đã có trong tay, những thứ còn lại đều là mây khói thoảng qua.

Giờ nàng, chỉ cần ăn ngon uống tốt, chờ đợi sự sắp đặt của cốt truyện, cầm chắc kịch bản của mình, cũng là một con đường.

Đối với Phó Oánh Châu hiện tại, bản thân bị đày đến biệt trang, được gả cho một thư sinh nghèo, sau đó an phận thủ thường sống cuộc sống của mình, không cần tranh sủng của phụ thân với muội muội kế mẫu, con đường nhân sinh này không những không tệ, mà còn rất tốt.



Nghĩ đến đây, Phó Oánh Châu cảm thấy mình thật sự đã nhặt được một món hời lớn. Chỉ cần an tâm ăn uống nằm chơi, là có thể sống những ngày lý tưởng không cần tính toán, có thể sống hòa bình với thế gian, không lo cơm áo. Đây là điều mà biết bao nhiêu kẻ làm công ăn lương bị hành hạ mơ ước?

Đáng tiếc người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì hồ đồ, nguyên chủ từ nhỏ không được trưởng bối dạy dỗ đúng đắn, từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ giới hạn trong khuôn khổ hậu cung phong kiến, nghĩ không thông, mới khiến hoàn cảnh của mình trở nên như vậy.

Phó Oánh Châu không khỏi tiếc thương cho cô nương nhỏ.

Còn Thanh Đào thì kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Phó Oánh Châu.

Những lời thông tình đạt lý, ôn nhu như vậy, thật sự là cô nương nói ra sao?!

"Cô... cô nương." Thanh Đào lắp bắp, vì quá kinh ngạc, nước mắt rơi lã chã, "Nhưng mà... nhưng mà Trần thị kia uy hϊếp cô nương sao?"

"Không có."

"Vậy vì sao cô nương người..." Thanh Đào không tìm ra được tính từ, cũng không nói nên lời.

Quá kỳ lạ rồi!

Đổi lại là trước kia, cô nương vừa mắng Trần thị vừa mắng cha, lúc này, sớm đã mắng hết tổ tông mười tám đời của Trần thị, cộng thêm mười tám đời tổ tông của mình, nào còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nha hoàn nhỏ như nàng ta?

Thanh Đào nghĩ không ra lời giải thích, chỉ có thể đưa ra lời giải thích mà mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng nghe vào thì rất không đáng tin: Bị tà ma ám.