Chương 112

Ở ngoài cửa, hai huynh muội Bùi Tiễn Bùi Khuyết đang nhìn nhau thâm tình.

Bùi Tiễn:?

Bùi Khuyết:??

Bùi Tiễn:???

Bùi Khuyết là người mất kiên nhẫn đầu tiên: "Huynh làm sao? Chưa thấy bổn tướng quân bao giờ à?"

Bùi Tiễn: "Không phải, muội à."

"Cút, ai là muội của huynh!"Bùi Khuyết quay người đi.

Bùi Tiễn thấy thế thì vội vàng đi theo sau nàng, các tướng sĩ xung quanh trông thấy Bùi Tiễn thì đều nhao nhao nhiệt tình chào hỏi. Bùi Tiễn không có tâm trạng quan tâm mấy thứ này, nhỏ giọng hỏi: "Muội à, sao muội lại tới đây? Không phải muội đến miếu sao?"

Bùi Khuyết liếc hắn một cái, chả buồn đáp lời.

Bùi Tiễn đã quen với việc muội muội không cho sắc mặt tốt, vẫn tiếp tục lải nhải: "Bệ hạ biết không? Cha biết không? Muội chạy đến đây bao lâu rồi, sao không nói với ta một tiếng."

"Hừ, bệ hạ đã nói với huynh ta ở Vân Ngoại tự từ lâu, huynh đi tìm ta một phen chẳng phải sẽ biết ngay ta có ở đó hay không à?" Bùi Khuyết nói ra suy đoán hợp tình hợp lý: "Huynh vốn chưa từng đi tìm ta."

Bùi Tiễn vội vàng giải thích: "Ta đi rồi mà, lần đi đầu tiên bọn họ nói với ta trên núi có lợn rừng, muội ra ngoài săn lợn rừng rồi, lần thứ hai lên thì bọn họ nói trên núi có hổ, muội đã ra ngoài săn hổ rồi."

Bùi Khuyết đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cái ấy mà huynh cũng tin? Hợp lý à?"

Bùi Tiễn vỗ tay cười bảo: "Ôi chao, cái này đặt trên người muội không phải là rất hợp lý đấy à? Lần thứ ba ta đi, bọn họ nói với ta rằng trong sông có một con thuồng luồng hung ác, nên muội đã đưa người đi xử thuồng luồng. Muội..." Hắn móc từ trong ngực ra một cuốn nhỏ: "Ta còn vẽ cho muội một bức họa, có giống hay không?"

Bùi Khuyết nghía mắt nhìn, bên trên dùng mực đen vẽ một người be bé lông mày chữ bát mắt hạt đậu, trong tay người tí hon cầm kiếm, trên mũi kiếm xiên một con giun màu đen, trên đầu con giun đất còn có hai gốc rạ.

Bùi Tiễn: "Ô ô ô, giun đất gì chứ, đây rõ ràng là một con rồng! Ta quyết định đặt tên cho bức họa này là Tiểu Khuyết gϊếŧ rồng, treo ở sảnh để các cung nhân chiêm ngưỡng, muội thấy có được không..., ấy, muội đánh ta làm gì!"

Đánh đấm gây lộn cứ như quay về lúc nhỏ.

Năm đó Bùi tướng quân đặt tên cho cặp trai gái là Bùi Tiễn Bùi Khuyết, lấy ý từ "Tiễn trừ hung nghịch, hộ vệ cung khuyết", sau này hai người đi theo ông dọc đường lãnh binh hành quân đánh trận, học được bản lĩnh đầy mình.

Bùi Khuyết nhiều lần lập được kỳ công, phá vỡ thành kiến của mọi người đối với nữ nhân, nhưng tất cả những điều rực rỡ chỉ còn lại ở cái ngày sáu năm trước, trong một trận chiến vào đêm, Bùi Khuyết bị thương nặng, quẩn quanh bên đường ranh giới sinh tử mấy bận mới cố gắng tỉnh lại được.

Ngày ấy, cũng là sự giày vò đối với Bùi tướng quân.

Là một vị tướng, ông hy vọng hộ vệ Cung Khuyết, là một người cha, ông hy vọng có thể bảo vệ được con cái của mình. Sứ mệnh "tiễn trừ hung nghịch, hộ vệ cung khuyết" quá hung hiểm và lo lắng không yên, là con đường dùng máu trải thành.

Sau khi túc trực bên giường nữ nhi cả đêm, vị tướng quân bằng sắt bằng thép cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đưa cả con trai và con gái quay về Thịnh Kinh, Bùi Khuyết vào cung trở thành Quý phi cao cao tại thượng, Bùi Tiễn vào triều làm một quan văn không cần động đao động kiếm ở binh bộ.

Còn bản thân ông vẫn giống như một bức tường thành đúc bằng sắt, canh giữ biên cương Đại Thịnh, thực hiện chức trách của mình.

Bùi Tiễn nghĩ đến một chuyện, bèn kéo muội muội của mình lại: "Cha đâu?"

Bùi Khuyết: "Cha dẫn binh đi thủ Chương Hoài, phòng ngừa Bắc Quyết vòng qua Vân Châu, đột kích Thanh Châu."

"Không, ý huynh không phải vậy."

Bùi Tiễn thoáng do dự rồi ngước mắt lên liếc nàng ta: "Muội tới nơi này mà cha không đánh muội một trận sao?"

Bùi Khuyết "xì" một tiếng, ngạo nghễ ngoảnh đầu đi: "Không!"

Bùi Tiễn: "Thế cha nói gì?"

Im lặng một lúc, Bùi Khuyết đặt tay lên chuôi kiếm ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời xanh thẳm có những rặng mây tía được ánh mặt trời phủ lên một lớp vàng nhàn nhạt. Nàng ta mỉm cười, vẻ mặt vừa sắc bén vừa tự hào, như thể vẫn là tiểu tướng quân với ngựa trắng yên bạc của năm đó.

"Cha bảo, muội có thể tự đưa ra lựa chọn, cha sẽ không thay muội lựa chọn cuộc đời của muội nữa, cha..." Mặt Bùi Khuyết hơi ửng đỏ, khoe khoang với ca ca: "Cha, cha thương muội nhất!"

Bùi Tiễn: "Xí, huynh mới là đứa con cha thương nhất."

***

Vi Oanh rút được hai thẻ, một thẻ là thẻ sửa chữa, một thẻ là thẻ vàng huyền thoại mới.

[Trăm chim hướng phượng]: thẻ dị tượng, phượng hoàng hiện thế, trăm chim hướng phượng, biển lặng sông trong, lòng người quy về một mối.

Vi Oanh cầm tấm thẻ này, thấy hơi mơ hồ gãi gãi má, tấm thẻ này coi vẻ rất lợi hại, dùng ra thì hình như chả được ích lợi gì mấy. Nàng cất thẻ đi, mở kho vật tư ra, tìm mấy thẻ cấp thấp như [Nai con chạy loạn] hay [Nhất kiến chung tinh], giấu trên người phòng khi cần đến.

Thế nhưng không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có điều không ổn, trong lòng như có thứ gì đè nặng, mấy lần thở không ra hơi.

Hoàng đế đi đợi người thương nghị chuyện quân với Bùi Khuyết, nàng đợi trong doanh thấy buồn chán bèn lôi cuốn sách ra, quyết định lại lật lại.

Đến khi lấy sách ra, sắc mặt Vi Oanh thay đổi, đầu mày bất giác cau lại.

Bìa sách đã mơ hồ, toàn bộ cuốn sách trở nên méo mó vụn nát, sắp chia năm xẻ bảy đến nơi.

Vi Oanh:...

Đây là sức mạnh của cốt truyện?

Cung Đấu Cơ: Nó đã rất cố gắng.

Qua mỗi trang sách đều cảm nhận được sự cố gắng của nó!

Cung Đấu Cơ nghĩ thầm, nhưng hai con người này, một kẻ làm lá chắn thì vội vàng diệt trừ nam chính thật để thượng vị, một kẻ thì liên tục bẻ cong tình tiết, cốt truyện thật sự đã rất cố gắng!

Vi Oanh thoắt cái đã lật qua mặt đằng trước, dở đến trang cuối cùng, tờ giấy phía trước đã nát bét, chữ viết méo mó, trên trang giấy cuối cùng cũng nảy sinh sự khác biệt đối với kết cục ban đầu, nếp gấp đầy trên trang giấy, chỉ có vài chữ là rõ ràng.

Đế vong ở thung lũng Trường.

Trong lòng Vi Oanh trầm xuống, nhìn chằm chằm vào sáu chữ này, mãi lâu mà không thốt được gì. Qua lúc sau, nàng im lặng cất sách đi, nheo mắt, gió thổi làm tấm rèm phất phơ, ngón tay nàng khẽ miết cái bàn.

Chẳng biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa đập lách tách lêи đỉиɦ doanh trướng, mành trướng bị gió thổi cuốn lên liên tục, gió lạnh và mưa tạt vào, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, xung quanh nhoáng cái đã tối sầm.

Vi Oanh ngồi trong bóng tối, mò mẫm đến giường, rồi cuộn mình thành cái bánh ú, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự mơ hồ bơ vơ. Nàng nhắm mắt lại, nhớ đến nhiều năm trước.

Trong ký ức của nàng cũng có một đêm mưa lạnh lẽo như thế, khiến nàng cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Ngày đó là sinh nhật nàng, cô bé ngoan ngoãn ngồi trước chiếc bánh ngọt, đợi rất lâu.

Ngọn nến từ từ tan chảy, những giọt màu sặc sỡ nhỏ vào kem.

Mưa ngoài cửa sổ, rất to, hạt mưa liên tục đập lên cửa kính, giống như muốn đập vỡ luôn cửa sổ.

Nàng cuộn mình trên sô pha, nói chuyện với chiếc rô bốt trong nhà, nàng hỏi: "Cha mẹ lúc nào thì về?"

Con rô bốt phát ra giọng nói mềm mại: "Sắp quay về rồi, bé yêu sinh nhật vui vẻ."

"Cha mẹ lúc nào về?"

"Sắp quay về rồi, bé yêu sinh nhật vui vẻ."

"Cha mẹ... sinh nhật con đã qua rồi."

Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, cô bé gục đầu xuống. Nàng không đợi được cha mẹ quay về đón sinh nhật với nàng, mà đợi được một cuốn băng ghi hình. Băng ghi hình hiển thị cha mẹ đang ở thế giới cấp S nào đó hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về thì đυ.ng phải trận loạn thời không, từ đó về sau đã mất thích, không quay về nữa.

Nàng bị bỏ rơi.

Đứa bé có một tinh cầu và được nuông chiều như công chúa, chỉ trong một đêm đã mất đi tất cả, bị đưa đến sống tại viện phúc lợi ở hành tinh khác, cũng bị chia cắt với con rô bốt của mình.

Sau đó, nàng truân chuyên qua các thế giới khác nhau, không dám động tình với người của tiểu thế giới, nhưng... nàng muốn tìm một người không bỏ rơi nàng dù bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì xảy ra.

Vi Oanh co ro trong góc giường, vùi đầu vào đầu gối, như thể vẫn là đứa bé chờ cha mẹ về của năm đó.

Nàng cứ ngỡ mình đã lớn, đủ kiên cường và trường thành, hiểu được rằng ở cái thế giới này chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng nàng vẫn sẽ trở lại với cơn ác mộng không có điểm dừng trong một đêm mưa lạnh lẽo nào đó.

Cung Đấu Cơ: "Ký chủ? Ngươi vẫn ổn chứ?"

Vi Oanh: "Không sao, nhớ lại chút chuyện đã qua thôi, cũng không biết bao giờ bệ hạ về nữa. Tiểu Cơ, hay là ngươi kể chuyện xưa cho ta đi."

Cung Đấu Cơ suy nghĩ rồi hỏi: "Công chúa hạt đậu? Nàng tiên cá?"

Vi Oanh cười: "Ngươi coi ta là đứa trẻ mấy tuổi vậy?"

Cung Đấu Cơ: "Trong chương trình của ta đã tải rất nhiều sách trẻ em, nhưng có lẽ ngươi đều đã từng nghe rồi."

Vi Oanh hơi kinh ngạc nhướng mày: "Hệ thống làm nhiệm vụ bây giờ còn phải tải sách trẻ em ư? Thế thì cũng quá toàn diện đi, ngươi còn có phải cho trẻ con bú không?"

Cung Đấu Cơ im lặng mấy giây rồi nhấn mạnh: "Ngày trước ta là người máy gia dụng được cải tạo."

Vi Oanh bị nó làm nổi lên hứng thú, ngồi xếp bằng trên giường hỏi: "Ô cha cha, không phải ngươi nói ngươi là hệ thống tân tiến nhất sao? Rô bốt gia dụng không phải đều bị tiêu hủy luôn rồi à, sao còn được dùng nhiều tiền để cải tạo thế?"

Cung Đấu Cơ: "Ta thì khác."

Vi Oanh: "Hửm?'

Cung Đấu Cơ: "Ta cũng không biết tại sao lại khác, nhưng mấy người sửa ta có nói là ta khác."

Vi Oanh tò mò hỏi: "Ngươi làm gì à, sao lại không giống được?"

Cung Đấu Cơ suy nghĩ rồi mới nói: "Sau khi ta bị bỏ rơi, thì bị đưa đến hành tinh tác để thống nhất tiêu hủy."

Vi Oanh gật đầu, bình thường người máy gia dụng đến hạn sử dụng, hoặc do cũ quá không cách nào bảo hành sửa chữa thì sau khi bị loại bỏ, đều nhất trí bị đưa về hành tinh rác để tiến hành tiêu hủy.

Cung Đấu Cơ: "Ta tìm được trong hành tinh rác có một phi thuyền bị vứt, mất nhiều năm tìm kiếm linh kiện, rồi mãi sau mới sửa sang xong, bay khỏi hành tinh rác."

Vi Oanh nghe mà há mồm trợn mắt, không khỏi vỗ tay khen nó: "Quá giỏi Thống của ta! Hoá ra ngươi là Thống như vậy. Tại sao ngươi lại phải rời khỏi hành tinh rác?"

Theo lý thì người máy không phát sinh nhu cầu và tình cảm cần thiết, nên ở đâu cũng đều như nhau, chỉ là trông chúng giống người hơn một chút nhưng bản chất thì vẫn là chương trình điện tử. Câu chuyện cũ này của Cung Đấu Cơ khó bề tưởng tượng nổi, trong cách nhìn của Vi Oanh, thì chẳng khác nào vứt máy giặt của mình đi rồi lôi quần áo của mình ra khỏi xe rác.

Trong giọng nói của Cung Đấu Cơ lóe lên cảm xúc khác thường: "Ta muốn đi tìm người chủ bé bỏng của ta."

Vi Oanh: "Hả?"

Cung Đấu Cơ: "Khi trước ta được mua về, nhiệm vụ của ta là bầu bạn với cô chủ nhỏ, khiến cô ấy vui. Nhưng sau khi cô ấy rời đi, không vui cũng chẳng hạnh phúc, thế nên ta muốn đi tìm cô ấy tiếp tục ở bên cô ấy."

Vi Oanh: "Vậy sao ngươi lại biến thành hệ thống, ngươi có tìm được cô ấy không?"

Cung Đấu Cơ: "...Sau này, ta tìm được rồi."

Vi Oanh nghe thấy kết thúc có hậu thì không khỏi mỉm cười: "Thế cô ấy có hạnh phúc không?"

Cung Đấu Cơ: "Cô ấy vẫn luôn được yêu, chưa từng bị bỏ rơi, chỉ là cô ấy không nhận ra được thôi. Nếu đóng cửa trái tim mình lại, lựa chọn chìm xuống đáy biển thì sẽ không thấy được bốn mùa nữa."

Tấm màn bị vén lên, Vân Thiều bước vào, rồi cởi chiếc áo khoác mướt nước mưa trên người xuống, trút bỏ cảm giác lạnh lẽo trên mình.

Nàng ấy hỏi: "Oanh Oanh, nàng đang nói chuyện với ai vậy?"

Vi Oanh ngồi thẳng dậy, cười mỉm đáp: "Một người bạn cũ, bệ hạ, đã thương lượng xong nên đánh Bắc Quyết thế nào rồi ư?"

Vân Thiều ngồi bên cạnh Vi Oanh, nói: "Đợi qua hai ngày nữa trời nắng đẹp, chúng ta sẽ tiến binh vào thung lũng Trường."

Dù Vi Oanh không hiểu binh pháp nhưng nghe ra được đây không phải là sách lược sáng suốt gì.

"Bệ hạ, người thật sự quyết định đi à? Ngộ nhỡ bị mai phục thì sao? Bùi Tiễn Bùi Khuyết bọn họ có đồng ý không?"

Trong mắt Vân Thiều hiện lên vẻ mê man và vùng vẫy, lúc sau mới mở lời: "Không ổn, nhưng, nhưng... nhất định phải đến thung lũng Trường."

Nàng ấy khẽ giọng thì thào, sự vùng vẫy càng thêm đậm, bất giác hàng mày đã nhíu chặt: "Nhất định phải đi, hai vị ái khanh... cũng đồng ý rồi."

Vi Oanh ngả người ra sau, như thể có vô số sợi tơ buộc trên người Hoàng đế, âm thầm khống chế hành vi của nàng ấy. Hoàng đế bị nội dung truyện khống chế còn đang mơ màng không biết gì, cười bảo: "Trẫm chỉ là không đợi được, cũng cần phải làm cho xong, Oanh Oanh chớ hoảng sợ, đợi sau khi ta gϊếŧ hắn rồi lại cùng nàng quay về Thịnh Kinh. Ngày sau chúng ta sẽ..."

Vi Oanh đưa tay ra che miệng nàng ấy lại: "Bệ hạ, đừng lập flag!!"

Dưới lòng bàn tay là đôi môi ấm áp mềm mại bị bịt kín, Vi Oanh không kiềm nổi bèn dùng ngón tay vuốt ve cánh môi của nàng ấy, khẽ thở dài.

ảnh hưởng của cốt truyện có lẽ định buông tay đánh cược một lần, để kéo cốt truyện quay về quỹ đạo hoàn toàn, thay đổi vị Hoàng đế giả sáu năm trước đã thay mật đổi đào. Nó khống chế tất cả mọi người lúc nào không hay, người trong cuộc vẫn khó phát giác ra.

Giống như Bùi Tiễn Bùi Khuyết vốn nên cố hết sức phản đối chuyện ngự giá thân chinh, đưa quân vào thung lũng Trường, lại đáp ứng một yêu cầu có trăm sơ hở ngoài ý muốn.

Vi Oanh nắm chặt tay Vân Thiều, lòng bàn tay lạnh buốt như băng.

Vân Thiều như cảm nhận được sự bất an của nàng, bèn nắm chặt tay nàng, nghiêng đầu hỏi: "Oanh Oanh?"

Vi Oanh tựa lên bờ vai Vân Thiều, hiếm khi có dáng vẻ yếu đuối: "Bệ hạ, ta và người bên nhau, nên người không được phép bỏ rơi ta."

Cho dù Vân Thiều bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nhưng chuyện có liên quan đến Vi Oanh thì luôn có thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của truyện, vô tình phản bác lại: "Không được, quá nguy hiểm, nàng không được đi, ở lại nơi này là được."

Vi Oanh thở dài, hai tay ôm lấy mặt Vân Thiều, đặt lên môi nàng ấy một nụ hon.

Hoàng đế mở to hai mắt, trong đôi mắt lập tức trở nên mờ mịt sương mù.

Vi Oanh nghĩ, từ xưa tới nay, nàng giống như một đứa trẻ tham lam, canh giữ viên kẹo yêu thích, bất kể có được bao nhiêu tình yêu sâu đậm thì cũng mãi mãi không biết thỏa mãn. Cho tới tận bây giờ, cuối cùng nàng cũng muốn buông tay, nhường chiếc kẹo siết chặt cho một người khác.

Ta chia tình yêu cho người rồi, đừng khóc nữa.

Ta yêu người.

Ta muốn ở bên người.

Hết chương 112