Chương 1: Thiếu niên tốt

“Bạc Nhi, lát nữa con gặp Tam thúc của con, không được gây sự với ông ấy, biết chưa?” Thu Lâm Hoài bước chậm lại hơi đau đầu nói.

Tuy nói vậy, nhưng bước chân vẫn thong thả, ông cẩn thận nắm chặt tay bàn tay mũm mĩm của Thu Ý Bạc, chầm chậm bước đi.

Ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài hành lang xuyên qua, bị rèm tre và bóng hoa chia cắt thành nhiều mảng nhỏ, lắc lư theo làn gió thổi qua. Trong không khí tràn ngập hương hoa không rõ tên, hòa quyện với mùi tre trúc và thông, thanh đạm mà xa xăm.

“Con biết rồi, cha.” Thu Ý Bạc nắm tay cha mình, không quá khó khăn để theo kịp bước đi của ông: “Cha nói nhiều lần rồi… Con với Tam thúc cũng đâu thân thiết.”

Thu Lâm Hoài mỉm cười: “Ừ, không thân, nhưng không thân mà vẫn lấy kiếm bản mệnh của Tam thúc đi đào tổ kiến.”

“Cha à!” Thu Ý Bạc lườm một cái: “Làm sao con biết đó là kiếm bản mệnh của Tam thúc chứ!”

Chuyện này y vẫn còn nhớ, năm hai tuổi rưỡi, vị Tam thúc này đã về nhà một lần nhưng y cũng không gặp ông ấy.

Nghe nói Tam thúc là đại sư huynh của một tông môn tu chân, tu vi đã đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, còn y là một thành viên của đội xuyên không thì tò mò chết đi được! Đây là một tu sĩ sống thật sự đó!

"Nghe nói" y đã xuyên không đến một thế giới tu chân, nhưng dường như cha y không tu chân, cả gia tộc mấy trăm người cũng không ai tu tiên, từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ gặp một tu sĩ thật sự, nên y nghĩ mình cũng không có tư chất tu chân. Tính ra, đây có lẽ là cơ hội duy nhất y gặp được một tu sĩ! Không lẽ lại không đi xem?

Y đã chạy khỏi đám nô tài chăm sóc mình, đến sân mà người ta nói là của Tam thúc, nhưng không có ai ở đó. Khi ấy y mới hai tuổi, chạy xa đến thế cũng không còn sức để đi tiếp, nên y quyết định ngồi chờ nô tài phát hiện ra y mất tích mà tìm đến, và vì quá chán y bắt đầu đào tổ kiến, tiện tay cầm lên một cành cây khô...

Sau đó cha y đã cho y một trận, vì cành cây khô đó là kiếm bản mệnh của Tam thúc.

Chuyện này thực sự oan uổng quá đi mà! Ai mà ngờ được kiếm bản mệnh lại là một cành cây khô chưa đến 20cm chứ?!

Trước khi xuyên không, dao gọt hoa quả ở nhà y còn dài hơn thế!

Với lại, tại sao kiếm bản mệnh lại bị vứt trên đất trong vườn? Kiếm bản mệnh còn cần phải ở gần mặt đất à?!

Thu Lâm Hoài thấy Thu Ý Bạc bước những bước nhỏ, bèn cúi xuống bế y lên rồi tiếp tục đi: “Được rồi được rồi, chúng ta đã nói xong, phải kính trọng Tam thúc của con. Tam thúc tính tình lạnh lùng, sẽ không so đo với con đâu.”

Thu Ý Bạc bị cha dỗ dành đến mức không còn cách nào phản bác, đành đáp lại: “Con biết rồi, cha nói đến ba lần rồi đó!”

“Tiểu tử thúi.”Thu Lâm Hoài chọc vào giữa lông mày y, rồi cười bước nhanh vào trong viện.

Nghe nói, Thu gia cứ vài đời lại có người tu tiên, nên gia tộc có quy tắc người thân trong vòng bốn đời phải gọi theo bậc bình thường, còn vượt quá bốn đời thì đều gọi là lão tổ. Trẻ con dưới mười tuổi thì gọi đối phương là cụ nội, cụ ngoại, thêm thứ bậc hoặc tên để phân biệt.

Tuy nhiên, những tu sĩ trong gia tộc thường đều đã đi theo các tông môn tu chân, hơn nữa vì thời gian trong tu chân giới không giống như ở nhân gian, lần này Tam thúc trở về là vì Xuân Yến tổ chức mười năm một lần, ông ấy sẽ dẫn theo những đứa trẻ có tư chất của gia tộc tham gia.

Xuân Yến, thực ra giống như một kỳ thi mùa xuân, từ sáu đến mười sáu tuổi, những đứa trẻ có linh căn sẽ được đưa vào tu chân giới, đến các môn phái lớn để tham gia kỳ thi nhập môn. Người qua được thì sẽ ở lại tu chân giới tu luyện, còn những ai không qua sẽ được đưa về nhà.

Ban đầu, mấy đứa trẻ khi vào tu chân giới nói các tiên nhân đãi họ một bữa tiệc, nên lâu dần buổi tuyển chọn được gọi đùa là “Xuân Yến”.

**

“Lâm Hoài đến trễ, xin thứ lỗi.” Thu Lâm Hoài đứng trên cầu ngoài đình, chắp tay cúi chào người đang thưởng cảnh trong đình.

Thu Ý Bạc cúi đầu cũng theo đó mà hành lễ: “Ý Bạc gặp qua Tam thúc, Tam thúc mạnh khỏe.”

Y tò mò chết đi được! Nhưng không dám nhìn lung tung.