Quyển 1 - Chương 30: Thiên Cơ dự ngôn



Tuyệt Duyên lão hòa thượng xoay người mang Vô Danh về thiện phòng của mình, Bách Vấn gay gắt theo sát phía sau.

Tư Kỳ thấy Vô Danh vẫn đang ôm nàng vào l*иg ngực hắn, trong lòng nàng ngọt ngào, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, càng chui sâu hơn vào trong vòng tay của Vô Danh.

Chỉ chốc lát, Tuyệt Duyên đã đưa mọi người tới một sơn động, lão ngừng bước, nói với Vô Danh: “Địa phương này chính là nơi lão nạp tham thiền, ngoại trừ đệ tử bổn phái thì thí chủ là khách nhân đầu tiên tới đây, xin mời vào!”

Vô Danh sải bước ôm Tư Kỳ bước vào trong sơn động.

Tuyệt Duyên xoay người nói với Bách Vấn: “Vị thí chủ này có lão nạp bầu bạn, tin tưởng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chưởng môn nếu còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên, lão nạp thất lễ!” Nói xong liền thi lễ, xoay người bước theo sau Vô Danh.

Bách Vấn hoàn lễ vái chào, nói: “Bần ni cáo từ! Sư thúc bảo trọng!” Sau đó tung người bay ra ngoài.

******

Vô Danh và Tư Kỳ đi dọc theo động khẩu vào phía trong sơn động, phát hiện bên trong càng ngày càng được mở rộng ra, lại tới mấy cái lối rẽ, hắn không biết nên đi đường nào, vì thế đành ngừng bước đợi Tuyệt Duyên lên.

Tuyệt Duyên bước tới bên Vô Danh, thấy vậy liền nói: “Thiếu hiệp mời theo ta!” Nói xong hướng một ngã rẽ bên trái mà đi vào.

Vô Danh theo sát phía sau, đi sâu vào, chỉ thấy một thạch thất rộng khoảng mười trượng vuông, bên trong sáng như ban ngày, ở sát vách đá tận cùng có một cái bồ đoàn màu đỏ, trừ thứ đó ra, xung quanh không còn vật nào khác. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trên đỉnh thạch bích có treo một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, lúc này đang tỏa hào quang lấp lánh, khó trách bên trong lại sáng như vậy!

Tuyệt Duyên xoay người nói với hai người Vô Danh: “Đây là nơi cư ngụ chật chội, đơn sơ của lão nạp, mong nhị vị đừng chê cười! Mời ngồi!” Nói xong lão chỉ tay vào tấm bồ đoàn đỏ.

Vô Danh không chút khách khí, nghênh ngang ôm Tư Kỳ thuận thế ngồi xuống. Tư Kỳ cũng không hề xấu hổ, nép sâu vào trong lòng ngực Vô Danh, ánh mắt tò mò xem xét bốn phía.

Tuyệt Duyên thấy hai người Vô Danh thân mật mà không thèm để ý tới mình, cười nói: “Còn chưa hỏi rõ về quan hệ của nhị vị?”

Vô Danh lơ đễnh nói: “Nàng là tân hôn thê tử của ta!”

“A, chúc mừng nhị vị!”

Vô Danh cười nhạt, cũng không trả lời.Tư Kỳ nghe hắn nói vậy, trong lòng vui sướиɠ, nhưng mặt lại đỏ bừng.

Tuyệt Duyên cũng tùy tiện ngồi xuống trên mặt đất, nói: “Thiếu hiệp, chuyện này không phải là lão nạp cố ý làm khó dễ đâu! Thật sự là bất đắc dĩ thôi! Bất quá thiếu hiệp ở lại đây, có khi lại khôi phục được võ công cũng không chừng!”

“A!” Vô Danh thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Thiếu hiệp e rằng có điều chưa biết, chỗ chúng ta đang ngồi, tức là nơi mà lão nạp mang nhị vị tới, cũng là nơi bế quan của lịch đại tổ sư tệ phái. Tương truyền tệ phái có một quyển kinh thư “Cổ Bối Diệp Kinh” thất truyền đã nhiều năm được giấu ở đây, nhưng trải qua các đời đệ tử nhiều lần tìm kiếm đều không có kết quả. Lão nạp hiện bế quan đã khá lâu, cũng hoàn toàn không có phát hiện gì. Nhưng thiếu hiệp vốn thiên tư thông minh, lại là cái thế kỳ tài muôn đời khó gặp, biết đâu sẽ có được thu hoạch. Vì thế hy vọng thiếu hiệp yên lòng lưu lại nơi này!”

Vô Danh vừa nghe Tuyệt Duyên nói có khả năng khôi phục võ công cho mình, trong lòng vui vẻ, nhưng nghe lão nói xong, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ. Lão hòa thượng này chẳng qua chỉ muốn dụ dỗ cho mình ngoan ngoãn ở lại đây mà thôi, thầm nghĩ: nếu thực sự có cái gọi là “Cổ Bối Diệp Kinh” kia, mà đệ tử Nga My tìm tòi nhiều năm đều không có kết quả, thì mình tìm không biết phải đến năm nào tháng nào mới có được đây. Vô Danh trong lòng cười thầm, nhưng cũng không biết làm thế nào.

Tuyệt Duyên lại nói tiếp: “Kinh thư Cổ Bối Diệp Kinh này chính là Nga My chí bảo, nghe nói nhiều năm về trước, một vị tiền bối Nga My ta dựa vào tuyệt kỹ này mà có thể xưng danh trong giang hồ cùng với võ lâm đệ nhất nhân là Thiên Cơ lão nhân!”

Vô Danh cũng thập phần kinh ngạc, không ngờ lại có người được xưng tụng là “Võ lâm đệ nhất nhân”, ngạc nhiên hỏi: “Thiên Cơ lão nhân?”

“Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, đương nhiên chưa từng nghe qua đại danh của Thiên Cơ lão nhân, ta cũng chỉ nghe tổ sư nói lại mà thôi. Nghe nói hơn hai trăm năm trước, trong chốn giang hồ có một vị học cứu thiên nhân, tự xưng là Thiên Cơ lão nhân, người này võ công cao cường, đi khắp giang hồ cũng không có được một đối thủ, y thuật cũng độc nhất vô nhị, cứu người vô số, lại tinh thông kỳ môn độn giáp thuật, đoán được sinh tử, dự báo được hung cát(*), cả đời chưa từng sai lầm.”

“A, trên thế gian thật sự có cao nhân như thế sao?”

“Thiếu hiệp có lẽ cũng không biết, nghe nói lão từng tiên đoán sau khi mình chết hai trăm năm, trong chốn giang hồ sẽ xuất hiện một vị cái thế ma đầu. Võ lâm cũng sẽ vì thế mà máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Mà hiện tại đúng là thời điểm ứng nghiệm của đại ước đó, cho nên vừa rồi thiếu hiệp bộc lộ thần thái khiến lão nạp hoài nghi ngài chính là nhân vật trong lời tiên đoán của Thiên Cơ lão nhân!”

“Ha ha!” Vô Danh thật sự là dở khóc dở cười, thiên hạ còn có chuyện khó tin đến thế này sao?

Tư Kỳ nghe Tuyệt Duyên nói xong, thập phần kinh ngạc hỏi: “Thiên Cơ lão nhân kia quả thật có thể đoán được tương lại sao?”

“Lão nạp đối với chuyện này tuyệt đối không nghi ngờ! Nữ thí chủ ngẫm lại xem, vừa rồi bộ dạng của Vô Danh thí chủ ở sườn núi, quả thực chính là ma vương hóa thân!”

Tư Kỳ không khỏi suy nghĩ lại, thần tình này của Vô Danh nàng đã gặp qua vài lần, nhưng dù thế nào cũng không tin Vô Danh là cái thế ma vương. Tuy nhiên trên mặt nàng vẫn không tự chủ lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Tuyệt Duyên vừa thấy sắc mặt của nàng, càng thêm xác nhận quan điểm của mình, mỉm cười nói: “Nữ thí chủ đại khái cũng từng cảm thụ rồi phải không?”

Tư Kỳ cuống quít lắc đầu, nói: “Thiếu gia sẽ không như vậy đâu! Tuyệt đối không phải là ma đầu như ông nói! Thiếu gia…” Kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, càng nói càng mất tự tin.

Vô Danh thấy ngay cả Tư Kỳ cũng không tin tưởng mình, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ biểu tình vừa rồi của mình quả thật thập phần dọa người như lời họ nói sao?

Tuyệt Duyên cười nói: “Vì sự an toàn của toàn bộ võ lâm, lão nạp đành phải ủy khuất thí chủ ở đây cùng lão nạp tham nghiệm nghiên cứu Phật học, biết đâu lại có thể tiêu trừ phần lớn lệ khí của thí chủ cũng không chừng.”

Vô Danh cũng cười lên, nói: “Đại sự cũng thật vì Vô Danh mà nhọc lòng! Ha ha!”

“Nếu thiếu hiệp phải ở lại đây lâu ngày với lão nạp, thì lão nạp cũng xin nhắc nhở thiếu hiệp, nơi này trừ bỏ thạch thất chúng ta đang ngồi, còn lại bên ngoài đều có cơ quan trọng trọng! Mong rằng nhị vị không nên tùy tiện đi lại, để tránh tiêu vong một mạng. Lão nạp đã hết lời, còn lại thỉnh nhị vị tùy ý!”

Lão hòa thượng nói xong, hai mắt đã nhắm chặt lại.

Vô Danh thấy lão nhắm mắt không để ý tới hai người nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn vách tường. Tư Kỳ thì trong lòng đang cân nhắc lại lời nói vừa rồi của Tuyệt Duyên, nàng cũng thập phần mê mang.

Trong khoảnh khắc. không gian bên trong thạch thất liền trầm xuống, nghe được cả tiếng hô hấp của ba người.

Cứ như vậy, giằng co không dưới vài canh giờ, đột nhiên trong mắt Vô Danh bắn ra tinh quang, bởi vì hắn dường như vừa thấy được trên tường có một ít chữ viết.

Chú thích:

(*)Hung cát: điềm xui rủi hay may mắn