Quyển 1 - Chương 50: Biến sinh trửu địch(*)



Dương Tông Nghị suy nghĩ một hồi, cuối cùng thấy có chút hy vọng. Y biết võ công của Vô Danh tuy cao hơn Hiên Viên Thanh Phong một chút, nhưng chắc chắn không thề nào dễ dàng giành thắng lợi được. Do đó nếu mình tiến lên vây công thì ắt có thể hạ sát được Vô Danh.

Vô Danh thấy Dương Tông Nghị đánh về phía mình, trên mặt liền mỉm cười, dễ dàng đón được một chiêu của Dương Tông Nghị.

Dương Tông Nghị cảm thấy Vô Danh cười rất bí hiểm, nhưng cũng không rõ tại sao Vô Danh lại cười như thế, trong lòng y có chút nghi hoặc.

Kỳ thực chỉ có Hiên Viên Thanh Phong là hiểu được nguyên nhân vì sao Vô Danh cười. Bởi y biết mình đã như là nỏ mạnh hết đà, lúc này dù cho có cùng cùng Dương Tông Nghị vây công Vô Danh thì cũng phí công.

Nếu Dương Tông Nghị ra tay sớm một chút thì có lẽ tình thế đã khác rồi…xem ra vận mệnh đã an bài như vậy.

Y nhớ đến phong thái huy hoàng của mình lúc ngày thường, không ngờ nay lại sắp phải vong mạng, trong lòng phi thường không chấp nhận, nhưng lại không thể làm gì được.

Vô Danh biết lúc này là thời khắc quyết định, không thể chấn chừ, vì thế liền phi thân lên, hét lớn một tiếng: “Tà lâm thiên ha!” Song thủ huyễn thành vạn đạo chưởng ảnh bổ về phía Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị.

Lời vừa nói ra, cả Hiên Viên Thanh Phong, Dương Tông Nghị lẫn các đệ tử đều vô cùng kinh hãi. Bởi bọn họ biết đây chính là tuyệt chiêu đắc ý nhất của giáo chủ. Không ngờ hôm nay lại được thi triển bởi Vô Danh! Có người thậm chí nhịn không được phải kêu lên: “Giáo chủ!”

Hai người Hiên Viên Thanh Phong nhìn thấy một chiêu của Vô Danh quá sắc bén, biết dù mình có cố gắng cũng không thể tránh được, đành nhắm mắt buông xuôi.

Vô Danh nghe thấy có người kêu “Giáo chủ”, lại nhìn thấy Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị bó tay chịu chêt, liền vội vàng dừng song chưởng lại, chuyển thân xuất hiện bên cạnh Tư Kỳ.

Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị còn đang tự nhủ mình sẽ phải mất mạng, nhưng không ngờ Vô Danh lại dừng thế công, thần sắc bọn họ liền buông lỏng, kinh ngạc nhìn Vô Danh.

Các đệ tử của Vạn Tà Giáo đều ngừng thở, không dám phát ra một tiếng động. Bởi lẽ bọn họ chưa từng thấy qua gương mặt thật của giáo chủ. Lúc này đây tất cả đều nghĩ rằng Vô Danh chính là giáo chủ của mình, còn không thì cũng cùng giáo chủ có quan hệ chặt chẽ. Nếu không thì tuyệt đối không thể học được chiêu này. Trên mặt bọn họ đều lộ ra nét kinh sợ, nhìn Vô Danh không nói một câu.

Thật ra kẻ kinh ngạc nhất vẫn là Vô Danh. Hắn tuy đã nghe Bách Vấn nói qua chuyện này, nhưng lúc ấy chỉ cho rằng Bách Vấn cố ý bịa đặt mà thôi, không ngờ hiện nay đệ tử Vạn Tà Giáo đều lộ ra vẻ mặt khó tin nhìn mình. Quả thật chiêu này thật sự là tuyệt chiêu của giáo chủ bọn họ.

Hắn cũng đầy khó hiểu, nhìn về phía Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị.

Hiên Viên Thanh Phong trong lòng không ngừng lưỡng lự. Y đã từng thấy giáo chủ thi triển chiêu này, tuy có chút khác biệt so với Vô Danh, nhưng y cũng không dám khẵng định điều gì.

Dương Tông Nghị thì lại lo sợ cực kỳ, thủ đoạn của giáo chủ hắn đã từng chứng kiến. Nếu Vô Danh thật sự là giáo chủ, y có thể sẽ gặp phải muôn vàn đau khổ. Y cắn răng một cái, thầm nghĩ cho dù thế nào cũng không phải giữ lại một mạng, vì thế liền lớn giọng hô: “Hắn không phải giaó chủ! Tuyệt chiêu Tà lâm thiên hạ của giáo chủ vốn không phải như thế! Hơn nữa hắn còn dám tự tay phá hủy đại biển của giáo chủ, tất cả mau tiến lên bắt lấy hắn để thỉnh tội cùng giáo chủ!”

Dương Tông Nghị nói xong, căn bản không để cho Vô Danh cơ hội phản ứng, ám khí trong tay áo y đã bay như mưa về phía Vô Danh.

Vô Danh nhìn thấy ám khí bay đầy trời, có chút bất ngờ, đang muốn vung tay chặn ám khí lại thì đột nhiên có một bóng người chắn ngang trước mặt mình. Sau đó chỉ nghe “A!” một tiếng, tất cả ám khí đều đánh vào trên thân thể người kia. Người nọ lập tức rơi xuống trên mặt đất.

Vô Danh thấy có người vì mình mà ngăn cản ám khí, liền bước lên ôm lấy thân ảnh của người đó.

Hắn ngưng mắt nhìn, nhận ra đây chính là nha hoàn tên Như Hoa vẫn hay trêu ghẹo mình trên thuyền, cũng là người đã nhắc nhở mình phải bảo trọng trước khi rời thuyền. Trong lòng hắn rất khó hiểu, nhi hoặc nhìn Như Hoa

Như Hoa kỳ thực từ lúc thấy Vô Danh và Hiên Viên Thanh Phong liều mạng đã vô cùng lo lắng. Sau đó nàng thấy Vô Danh lại đánh bại được Hiên Viên Thanh Phong nên mới yên tâm lại. Chẳng ngờ Dương Tông Nghị lại gia nhập vòng chiến, khiến cho nàng thấp thỏm không yên. Bất quá khi thấy Vô Danh thi triển chiêu “Tà lâm thiên hạ” khiến Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị phải kinh hồn táng đảm, trong lòng nàng rất cao hứng. Nhưng nàng hiểu rõ thái độ làm người của Dương Tông Nghị, chắc chắn y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vô Danh, nên luôn cẩn thận đề phòng y. Khi nhìn thấy Dương Tông Nghị phóng ám khí về phía Vô Danh, nàng liền quên mình, phóng lên che ở trước người hắn.

Lúc này tuy nàng biết mình sắp phải chết, nhưng dù sao cũng được hy sinh vì Vô Danh, lại thấy Vô Danh ôm mình vào lòng, nên thâm tâm nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Tuy rằng nét mặt đầy vẻ đau đớn, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Vô Danh, thì thào nói: “Thiếu hiệp…có thể chết ở torng tay chàng…thϊếp thật là vui sướиɠ…”

Vô Danh cười khổ một cái, nói: “Nàng thật khờ! Ta vốn có thể ngăn cản ám khí này lại mà! Dù sao ta và nàng cũng không biết nhau, nàng đâu cần phải làm như vậy chứ!”

Như Hoa thanh âm yếu ớt đáp: “Thϊếp biết thiếu hiệp vốn khinh thường bọn thϊếp! Nhưng thϊếp lại yêu chàng! Chỉ cần chàng sau này thỉnh thoảng nhớ tới có một nữ tử bất hạnh tên Như Hoa đã vì chàng mà chết thì thϊếp cũng cảm thấy mãn nguyện rồi!” Càng nói, thanh âm nàng càng yếu.

Vô Danh sửng sốt đáp: “Ta quả thật chưa từng thấy qua người nào như nàng! Nàng quả thật là một nữ nhân tốt! Ta sẽ nhớ kỹ nàng!” Nói xong liền mạnh mẽ hôn lên mặt nàng.

Như Hoa nghe thấy Vô Danh nói như vậy, lại thấy Vô Danh hôn mình, lập tức nở nụ cười sáng lạn như đóa hoa khoe sắc. Giờ khắc này nàng cảm thấy mình chính là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng chính lúc đó, nét cười trên mặt nàng bỗng cứng lại, đồng tử dần dần co rút.

Vô Danh đang nhìn nàng cười, đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt nàng không dử động được nữa. Hắn biết chính mình đã hại chết cô gái đáng thương này. Hắn vô cùng bi phẫn, nhớ đến kẻ gây ra chuyện này, sát khí trên mặt lập tức bộc lộ một cách cuồng bạo nhất, nhìn về phía Dương Tông Nghị.

Dương Tông Nghị vốn nghĩ ám khí của mình có thể khiến Vô Danh trở tay không kịp, ai ngờ Như Hoa lại làʍ t̠ìиɦ nguyện làm búp bê thế mạng. Trong lòng y phi thường tức tối. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc của Vô Danh, y chỉ cẩm thấy hàn khí ứa ra, vội lớn tiếng nói: “Đồ tiện nhân, ăn cây táo rào cây sung!”

Y muốn mượn lời này để áp chế nỗi sợ hãi trong tâm.

Tư Kỳ từ lúc nhìn thấy Như Hoa vì Vô Danh mà đỡ lấy ám khí, trong đầu liến có chút hâm mộ lẫn ghen tuông. Khi thấy Vô Danh hôn Như Hoa, sự đố kỵ của nàng càng sâu. Nhưng thấy Như Hoa đã tạ thế, nghĩ đến việc mình lại đi ăn giấm chua vói một người đã khuất, nàng liền chuyển sang khâm phục Như Hoa. Thấy nét bi phẫn trên mặt Vô Danh, nàng biết hắn sẽ đại khai sát giới. Nàng biết rõ Vô Danh đã phải kìm nén rất lâu rồi.

Vô Danh thấy Dương Tông Nghị còn dám to mồm mắng nhiếc nữ tử vì mình mà hy sinh, áp lực trong tâm rốt cục bùng nổ, khí tức ma vương làm người ta khó thở lại xuất hiện trên người hắn. Hắn giận dữ gào lên: “Câm mồm!”

Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị thấy Vô Danh chỉ trong nháy mắt đã thay đổi thành một người khác, hơn nữa khí tức phát ra từ hắn làm cho bọn họ cảm thấy mình không còn một tia sinh khí, khiến cho trong lòng họ ngập tràn một nỗi kinh sợ khủng khϊếp. Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn…

Chú thích:

(*)Biến sinh trửu địch: đột biến phát sinh trong khoảnh khắc