Chương 42: Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Tà Long Tự. ( 3 )

Mọi người không ngừng khinh bỉ đối với người trong Tà Long Tự, nhưng người trong tự lại không để ý, họ vẫn thoải mái mà sống, hoàn toàn không bị thế sự trần gian nhiễu loạn.

Lời đồn càng ngày càng tăng, cũng có vài người nhiều mắm dặm muối vào không ít.

Tà Long Tự thờ một tượng rồng máu, điều này là điều xui xẻo, cần phải tránh xa!

Tượng rồng màu đỏ kia, là ám chỉ hoàng thượng, cữu ngũ chí tôn phải sống trong đẫm máu.

Đến khi vào tai của Lâm Kiến Thành, hắn vốn tính đa nghi, nên đã phái ba trăm binh mã đánh dẹp Tà Long Tự.

Nhưng không điều khiến mọi người không thể ngờ là, ba trăm quân mã lại bị người trong tự dẹp chỉ trong vòng một khắc. Điều này khiến Lâm Kiến Thành kinh sợ không thôi, lần này hắn phái ra ba ngàn quân mã, hắn không tin, với ba ngàn binh mã không thể không đánh dẹp được Tà Long tự. Một lần nữa lại khiến hắn thất vọng, ba ngàn binh mã vẫn không thể gây nên tổn hại gì đối với Tà Long tự. Hôm sau, đám dân chúng ồ ạt kéo nhau đến trước cửa chính của tự, không ngừng kêu gào, sỉ nhục, phỉ báng những người trong tự và Tà Long Tôn.

Các tiểu hòa thượng trong tự, đối với việc này làm cho tức giận đến đỉnh điểm. Một số người xuống núi, đi đến cổng chính, Đối với bên ngoài đồng loạt nói.

" Muốn phỉ báng, muốn sỉ nhục thì cứ nhắm vào bọn ta, đừng có mà xúc phạm Tà Long Tôn, nếu không các ngươi sẽ không có cuộc sống tốt đẹp đâu, hừ! "

Mọi người nhất thời im lặng, không dám nói nữa câu. Đối với lời uy hϊếp của mấy tiểu hòa thượng thật có chút sợ, thử nghĩ đi, trong Tà Long Tự chỉ vẻn vẹn có khoảng năm mươi người, hơn nữa, số tiểu hài tử mười tuổi, cùng thiếu niên hai mươi chiếm đa số, số ít còn lại thì chỉ là những lão già, râu tóc đều bạc, vậy mà liền cả ba trăm, ba ngàn người của hoàng thượng cũng không thể chạm vào một góc của tự, điều này sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi?

" Các ngươi, sao không ngốc trong tự, mà tu luyện, tập trung ngoài đây làm gì? "

Giọng nói âm trầm, rõ ràng mang theo một tia không vui từ trong tự phát ra. Mấy tiểu hòa thượng nghe thấy thanh âm, quay người lại, khom người cúi đầu hành lễ, cung kính nói: " Tham kiến Phượng Khuyết đại sư. "

Đám dân chúng nhìn theo hướng mà các tiểu hòa thượng đang khom người cúi đầu, có chút tò mò về vị được gọi là đại sư kia.

Một thanh y thiếu niên, gương mặt phong trần tuấn lãng, đôi mắt sắc bén nghiêm trang, da mặt hồng hào, mái tóc đen tuyền theo làn gió bay bay, bước đi nhẹ nhàng, không tiếng động, tựa như đang lơ lửng mà bay tới chứ không phải là đi, cả người tràn đầy khí thế uy mãnh, làm cho không ít tim thiếu nữ đứng trong đám đông đập rộn ràng.

Thiếu nên gọi là Phượng Khuyết bước tới, đúng trước mấy tiểu hòa thượng vẫn đang giữ nguyên tư thế khom người, nói: " Miễn lễ. "

Mấy tiểu hòa thượng được miễn lễ, liền đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Phượng Khuyết, ánh mắt không che dấu được sự kích động.

Phượng Khuyết khóe mắt lạnh lùng, liếc qua đám người đang đứng phía dưới, đối với tiểu hòa thượng hỏi: " Chuyện này là sao? "

Ánh mắt như dao găm đâm vào lòng của đám dân ở phía dưới, bọn họ sợ đến mức chân nhũn ra, cúi đầu không dám nhìn Phượng Khuyết, trong lòng đang không ngừng cầu trời khấn phật, cũng thầm hận bản thân, vì cớ gì lại đi đến Tà Long Tự gây sự chứ, giờ thì hay rồi…

Một tiểu hòa thượng trông có vẻ nhỏ tuổi hơn mấy tiểu hòa thượng khác, gương mặt mũm mĩm hồng hào tức giận nói: " Là bọn họ ăn không ngồi rồi, không có việc để làm, liền đến trước cổng tử không ngừng sỉ nhục Tà Long Tôn. "

Mặt Phượng Khuyết trầm xuống, cả người như khối băng tỏa hàn khí, quay người nhìn đám dân chúng, ngữ khí lạnh lùng: " Các ngươi dám sỉ nhục thánh linh, có từng nghĩ tới cuộc sống sau này của bản thân sẽ ra sao? "

Cái gì? Tà Long Tôn là, là thần thánh sao?

Mọi người như bị sét đánh, không hẹn mà đồng loạt bày vẻ mặt kinh sợ, họ cứ nghĩ rằng bức tượng rồng đó, hay là Tà Long Tôn đều là người trong Tà Long Tự bịa đặt ra thôi chứ, như thế nào bọn họ cũng không thể biết được Tà Long Tôn lại là thần thánh a! Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi…

Phượng Khuyết nhìn đám người kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người không bước vào tự. Trước khi đi, còn không quên để lại một câu với mấy tiểu hòa thượng: " Các ngươi cứ mặc kệ bọn họ, dù sao những lời đó không đúng sự thật, để tâm làm gì, lo mà về tu luyện cho tốt, Tà Long Tôn mấy ngày nữa sẽ ghé thăm tự, cũng sẽ kiểm tra luôn năng lực của các ngươi, đến lúc đó đừng làm ngài ấy thất vọng. "

Dứt lời, Phượng khuyết lóe một cái liền biến mất không thấy dạng. Mấy tiểu hòa thượng nội tâm vui mừng, Tà Long Tôn đến thăm bọn họ, đây đúng là chuyện tốt nga.

" Chúng ta về tự tu luyện đi! " Một tiểu mặt mày đầy kích động cùng vui mừng nói.

" Ân. " Mấy tiểu hòa thượng còn lại đáp.

Bọn họ nói nói cười cười, xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất trở về tự, bỏ lại một đám dân đen đang ngơ ngác ở đằng sau.

Tà Long Tôn tới? Đây là ý gì? Không lẽ thần thánh sẽ từ trên trời bay xuống sao?