Chương 9: Vòng Không Linh

Phong Dương bị một loạt động tác này làm cho choáng váng, sửng sờ nhìn cách cửa lớn, quên cả phản ứng.

Không phải chứ, nàng đáng sợ vậy sao?

" Bọn họ sợ lây dính xúi quẩy của bổn cung. " Uyển phi không biết từ đâu đi lại, nhìn phản ứng của Phong Dương, cảm thấy thật thú vị, khóe miệng nâng lên.

Phong Dương nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu lại thì thấy Uyển phi đang cười mình, mặt nàng đỏ lên, cảm thấy bản thân bây giờ thật mất mặt mà, nếu mà để nhóm A Dận biết không phải sẽ cười chết nàng.

Uyển phi nhìn Phong Dương có chút si mê, gương mặt khuynh quốc kia hiện lên một tầng đỏ ửng, nếu nam nhân nhìn thấy hẳn sẽ tiếc nuối không thể rót hết tinh lực vào nàng. Đến nàng là nữ nhân mà còn bị mê hoặc nữa là.

Uyển phi cũng không để Phong Dương xấu hổ quá lâu, lên tiếng nói: " Ngươi đem cơm vào đi. "

Nghe Uyển phi nói Phong Dương hồi phục tinh thần, Uyển phi đã cho nàng bậc thang đi xuống đương nhiên nàng cũng không từ chôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào chính điện, vội vàng đặt hộp cơm lên bàn.

Uyển phi thấy Phong Dương bối rối, hấp ta hấp tấp như vậy, miệng càng cười tươi hơn.

Mở hộp cơm ra, nàng vốn tưởng là cơm thừa canh cặn, không nghĩ tới lại phong phú như vậy.

Uyển phi vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Phong Dương, không phải là nàng có ý giám thị gì, chỉ là ở đây cũng có chút nhàm chán, không nhìn Phong Dương nàng cũng khônh biết phải để mắt mình đi đâu. Với lại…Phong Dương này luôn khiến nàng phải chú ý đến, mỗi khi nhìn biểu cảm của nàng, bản thân nhịn không được cũng cười lên. Có Phong Dương, nàng cảm thấy ở đây cũng không tệ.

" Ngươi cho rằng, bổn cung đến đây là phải ăn cơm thừa canh cặn? " Uyển phi cười cười, ôn nhu nhìn Phong Dương, biểu tình khiến người ta động tâm: " Ngươi nhớ kỹ, dù sao nơi này cũng không phải lãnh cung, hơn nữa trên danh nghĩa, bổn cung là đang đi dưỡng bệnh, đại ngộ dành cho phi tử cũng sẽ không giảm, ít nhất…bên ngoài là thế này

Phong Dương vốn là người lãnh đạm, đối với chuyện trong hoàng cung nàng càng không muốn quan tâm, nên những gì Uyển phi nói, nàng đều ném hết ra sau đầu, không thèm để tâm. Nàng bày thức ăn trong hộp bày ra, sau đó đến hậu viện múc nước, để Uyển phi rửa tay. Cũng may nàng là nàng đã chuẩn bị nước đã nấu nước trước nếu không sợ là Uyển phi phải rửa tay bằng nước lạnh như băng rồi.

Uyển phi thấy nước ấm, nàng liền biết, Phong Dương này là người thông minh, suy nghĩ chu toàn hết mọi việc.

Uyển phi cũng không cần nàng hầu hạ, tự mình sắn tay áo lên rửa tay, Uyển phi rửa tay xong, liền một chiếc khăn màu trắng xuất hiện trước mắt nàng, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Dương cười cười. Nàng tiếp nhận chiếc khăn trong tay Phong Dương, đồng thời cũng cười đáp lại.

Rửa tay xong xuôi, Uyển phi ngồi vào ghế chuẩn bị ăn cơm, Uyển phi ảo thuật lấy ra một cây ngân châm, Phong Dương biết đây là châm thử độc, Uyển phi này tâm tư cũng thật cẩn thận.

Ngân châm không đổi màu, Uyển phi nhìn Phonv Dương ý bảo nàng rửa tay tới ăn cơm, nhưng lại bị Phong Dương lắc đầu cự tuyệt. Uyển phi hơi nhíu mày, có chút không vui nhìn Phong Dương.

" Ta…nô tỳ cảm thấy thẩn thể có chút không khỏe, lại không muốn lây cho nương nương, nên xin phép cho nô tỳ cáo lui. " Gương mặt Phong Dương như hòa giải thích.

Người Phong gia có kiêu ngạo rất cao, sẽ không bao giờ để cho người khác thấy điểm yếu đuối của mình, nhưng đây là lí do duy nhất nàng có thể nghĩ ra mà thôi. Nàng không phải không muốn cùng Uyển phi ăn, mà là nàng có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, cũng có những chuyện khiến tâm nàng rối bời.

Uyển phi nhìn Phong Dương, thấy nàng không có vẻ gì là mệt, biết nàng cố ý nói dối, không nói gì,phất phất tay ý bảo nàng có thể đi.

Đợi Phong Dương đi rồi, Uyển phi mới bắt đầu dùng bữa, nàng ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon miệng, không hiểu sao tâm tình của nàng có chút không vui, lý do vì sao, nàng cũng không biết.

-------------- Vạch ngăn cách ----------------

Phong Dương trở về phòng mình, vừa về tới nơi, liền nặng nề ngã xuống giường.

Phật tổ đưa nàng tới đây, tách linh hồn nàng, còn phong ấn sức mạnh của nàng hẳn là có lý do của lão, nhưng lý do là gì?

Uyển phi không phải người tu tiên, càng không phải thân tiên, tại sao nàng lại không ảnh hưởng sự bài xích của mình? Phật tổ đưa nàng tới đây, còn để nàng gặp Uyển phi, hẳn chuyện này có liên hệ.

Nhưng nếu nàng ở trong cung, hai tay trói gà còn không chặt lại không có pháp thuật hộ thể, nguy hiểm thì trùng trùng bốn phía, haizzz…mặc dù nàng thích khiêu chiến những gì không thể thành có thể, nhưng cũng không nên ném nàng vào hoàng cung như vậy chứ.

Khoan đã, đây vẫn là linh hồn nàng, cái kia nhất định sẽ theo nàng đến đây.

Phong Dương ngồi bật dậy, nhắm mắt, tập trung suy nghĩ, bỗng một vòng tay như ẩn như hiện trên cổ tay, của Phong Dương.

Vòng tay màu xanh ngọc, xung quanh lại phát ra ánh sáng ảo diệu, Phong Dương thầm vui mừng, đúng như nàng nghĩ nó vẫn là theo nàng.

Chiếc vòng tay này là năm sinh thần ba tuổi của nàng, cha và mẹ đã tặng cho nàng chiếc vòng này, đây là một chiếc vòng tay không gian được thiết kế đặc biệt là cho dù linh hồn nàng có ở đâu thì nó vẫn như cũ theo nàng. Đây là do cha mẹ tặng nên nàng trân quý nó hơn cả tính mạng.

Khi xưa, có mấy đồ nàng chưa dùng tới hoặc không muốn dùng đều đem tất cả nhét vào trong này, dù sao thời gian ở trong vòng tay mãi mãi đóng băng, cũng không lo sẽ bị hư.

Bây giờ, nàng cảm thấy mình thực thích chiếc vòng Không Linh này còn nhiều hơn lúc trước.