Chương 12: Tế Thần

Trong đêm tối, một đoàn quang mang hiện lên.

Hướng đó, là Cấm Sơn, là nơi ở của Tế Thần.

- Đó là cái gì?

Cổ Trần kinh nghi nhìn lại, bên Cấm Sơn lại bốc lên quang mang, không phải rất mãnh liệt, nhưng trong đêm tối lại cực bắt mắt.

Hắn có chút kinh nghi, chẳng lẽ thứ này có liên quan tới Tế Thần?

Vừa nghĩ tới Tế Thần, Cổ Trần liền không nhịn được sát khí. Tế Thần chó chết này, mỗi năm đều ăn mười tộc nhân trẻ tuổi của hắn.

Oanh!

Đột nhiên, một cỗ chấn động truyền tới, ngọn núi dưới chân cũng như đều rung động.

Cổ Trần hơi biến sắc, nhìn chòng chọc về hướng Cấm Sơn, tâm lý không ngừng dao động, suy đoán có phải tên Tế Thần này đang phát cuồng hay không?

Dù sao trong lưu truyền, tên Tế Thần này hàng năm đều phát cuồng một lần.

Mà hàng năm bộ lạc cũng đều đem mười tộc nhân tới cho nó, nếu không nó sẽ phát cuồng, thanh thế to lớn, khiến vô số người thấp thỏm lo âu.

- Có chuyện gì vậy?

Lúc này, các tộc nhân khác bừng tỉnh, ào ào chạy khỏi sơn động, quang mang lấp lóe từ bên Cấm Sơn, nguyên một đám nhất thời sợ hãi.

- Là Cấm Sơn!

- Tế Thần lại nổi giận!

Không ít tộc nhân hoảng sợ quỳ xuống, quỳ bái về phía câmsơn.

Thấy cảnh này, Cổ Trần càng không thoải mái, đến cùng Tế Thần kia là cái thứ gì?

Hắn chưa từng thấy nó, chỉ nghe lão tộc trưởng từng nói, Tế Thần xuất hiện từ khi lão còn trẻ, sau đó bộ lạc trực tiếp tế tự nó.

Ông!

Đột nhiên, từ phía Cấm Sơn truyền ra tiếng ong ong, một cỗ quang mang lập tức bắn lên, hóa thành một bóng người mơ hồ, như ẩn như hiện, nhìn sang bên nà.

Bóng người này mang theo khí tức cường đại, khiến người ta như bị đá lớn đè nặng.

- Tế Thần!

- Là Tế Thần!

- Tế Thần bớt giận!

Nhìn hư ảnh xuất hiện, đám tộc nhân vừa bừng tỉnh liền ào ào quỳ xuống, mặt mũi hoảng sợ cầu khẩn.

- Hoang Lang bộ lạc nghe đây!

- Lập tức đem tới cho bản tọa hai mươi tế phẩm, cộng thêm mười đứa trẻ, nếu không, bản tọa san phẳng bộ lạc các ngươi!

Hư ảnh kia mở miệng nói, đám người nghe tiếng liền trở nên tuyệt vọng.



Xong!

Tế Thần nổi giận, không chỉ muốn hai mươi tế phẩm, thậm chí còn đòi thêm mười đứa nhỏ nữa.

- Đáng chết!

Cổ Trần trở nên khó coi, vô cùng phẫn nộ, bàn tay nắm Cốt mâu xiết chặt tới trắng bệch.

Hắn không nghĩ tới, tôn Tế Thần này lại đưa ra yêu cầu như vậy, hơn nữa hạn ba ngày mới hết một ngày. Nhìn tình huống hiện tại, có vẻ Tế Thần đã không đợi được nữa.

Trong lúc nhất thời, trên dưới bộ lạc đều hoảng loạn, rất nhiều người tuyệt vọng khóc lớn.

Thậm chí rất nhiều người khác cũng đang quỳ bái nó, cầu Tế Thần bớt giận, khẩn cầu nó khoan dung, rất nhiều nữ nhân đều ôm con nhỏ của mình đầy bất lực.

- Tộc trưởng!

Hắc Thổ đi tới, mặt đầy phẫn nộ, hiển nhiên cũng không thể chịu nổi yêu cầu như vậy.

Hư ảnh kia biến mất, quang mang tán đi, quay trở lại sâu trong Cấm Sơn, tựa như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng Cổ Trần biết, đây không phải ảo giác, đây là việc phát sinh chân thực trước mắt, Tế Thần điểm danh đòi hai mươi tộc nhân trẻ tuổi, càng phải có thêm mười đứa bé.

Yêu cầu này, khiến Cổ Trần vô cùng gấp rút.

Vốn là có thêm hai ngày chuẩn bị để giải quyết Tế Thần này, nhưng hiện tại, có vẻ nó đã không đợi được nữa.

Làm sao giờ?

Trên dưới bộ lạc đầy hoảng loạn, người người tuyệt vọng nhìn tộc trưởng Cổ Trần này, chờ quyết định của hắn.

Đưa, hay không đưa?

Tất cả cùng tuyệt vọng, đám lão nhân bi thương sụp xuống, các nữ nhân trong bộ lạc cũng lấy nước mắt rửa mặt, đám trẻ con càng hoảng sợ ôm lấy người thân của mình.

Giờ khắc này, bộ lạc của Cổ Trần đứng trước một lựa chọn vô cùng nghiêm trọng, sống, hay là chết? Đưa đi ba mươi tộc nhân, hay là phản kháng chống lại. Nhưng, bọn họ có thể phản kháng được Tế Thần cường đại kia sao?

Giờ khắc này, Cổ Trần thực sự cảm thấy áp lực, nhớ tới hư ảnh vừa rồi, rõ ràng là không nhìn rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được một cỗ áp bách.

Thứ kia chính là Tế Thần, một tồn tại vô cùng hung tàn!

- Tiểu Hắc, ngươi lập tức dẫn toàn bộ tộc nhân xuống núi, đi càng xa càng tốt!

Rốt cục, Cổ Trần kiên định đưa ra quyết định, trực tiếp nói với Hắc Thổ đứng bên cạnh.

- Cái gì?

Hắc Thổ giật nảy cả mình, sợ hãi nói:

- Tộc trưởng, chẳng lẽ ngài...

Cổ Trần khoát tay ngăn lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về hướng Cấm Sơn.

- Nơi này, đã không thể ở lại. Ngươi dẫn theo tộc nhân rời đi, ta tự mình tới Cấm Sơn, nếu ta không thể trở về...

Nói tới đây, Cổ Trần dừng một chút, lúc sau mới sâu xa nói:



- Nếu ta không thể trở về, ngươi dẫn bộ lạc rời đi, sau đó, ngươi chính là tộc trưởng.

- Tộc trưởng!

- Không được!

Hai tiếng kinh hô truyền tới, Hắc Thổ đầy hoảng sợ, còn có một vị lão nhân run rẩy đi tới, mặt đầy bi phẫn.

Hắn cầu khẩn:

- Tộc trưởng, tuyệt đối không nên đi chọc giận Tế Thần, nó rất đáng sợ, chúng ta không thể đấu lại được đâu.

- Đúng vậy, vẫn là nên làm theo yêu cầu của Tế Thần đi a, chọn hai mươi tộc nhân trẻ tuổi cùng mười đứa nhỏ đi qua.

Lại một người nữa mở miệng, mặt đầy đau đớn.

Nghe đến đó, Cổ Trần nổi giận.

- Hỗn trướng!

Hắn tức giận trừng mắt nhìn người này, phẫn nộ:

- Ngu xuẩn, ngươi thử nghĩ xem, bộ lạc còn bao người để đem đi cho nó ăn? Nhà ngươi có hai đứa con trai, ngươi muốn đem con mình cho nó ăn sao?

- Ai muốn?

- Ngươi, hay là ngươi, các ngươi có muốn không?

Cổ Trần chỉ vào mấy người, người bị chỉ lập tức cúi đầu, ngay cả người nói lúc trước cũng không dám nói nữa.

Đúng vậy, ai muốn đem con mình làm đồ ăn cho kẻ khác?

Đám người trầm mặc, không ai lên tiếng, nguyên một đám cúi đầu không nói tiếp, Tế Thần khủng bố, nhưng tộc trưởng nói đúng, ai muốn đem con mình đi?

- Ta hỏi các ngươi, một kẻ hàng năm đều muốn ăn tộc nhân của chúng ta, hiện lại đang muốn ăn con của các ngươi, các ngươi còn muốn thờ phụng nó sao?

Cổ Trần thực sự phẫn nộ, những người này, lại còn nghĩ đem tộc nhân cho tên Tế Thần kia ăn, chẳng lẽ chưa nghĩ qua, bộ lạc có bao người có thể đem cho nó ăn?

- Dùng tộc nhân làm tế phẩm, ta bất kể nó là gì, dù nó có thực là thần, hôm nay, ta cũng muốn đồ thần!

Một câu nói, khϊếp sợ tất cả đám người.

Cả bộ lạc trên dưới nghìn người, từng người đều kinh sợ nhìn Cổ Trần, vị tộc trưởng này, vừa nói muốn gϊếŧ Tế Thần khủng bố kia?

- Tiểu Hắc, giao cho ngươi dẫn tộc nhân, lập tức!

Cổ Trần lạnh lùng ra lệnh, Hắc Thổ há miệng muốn nói gì đó, lại không biết nói gì.

Vị tộc trưởng này, lại muốn đi đồ Thần?

Sưu!

Nói xong, Cổ Trần cầm Cốt mâu, đạp chân nhảy về hướng dưới núi, phóng về hướng Cấm Sơn sau bộ lạc.

Hắn vừa đi, chỉ để lại một đám tộc nhân còn vô cùng hoảng sợ, tộc trưởng của bọn họ, lại muốn đi đồ Thần!